Nhưng Ngọc Thanh Hàn là ai? Dù có cảm thấy chột dạ, hắn cũng tuyệt đối không bao giờ để lộ ra bên ngoài.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Ôn Húc. Chỉ một cái vỗ đơn giản, nhưng lại khiến đầu Ôn Húc lập tức "oanh" một tiếng ong ong. Tuy nhiên, khi cảm giác này qua đi, một luồng sức mạnh ấm áp lại lan tỏa khắp toàn thân cậu, xua tan mọi hoảng sợ.
Trái tim vốn đang đập dồn dập giờ đã bình tĩnh lại. Mặc dù cảm giác sợ hãi đã biến mất, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Húc vẫn trắng bệch như trước, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.
"Thanh Hàn à, ngươi đúng là gan lớn thật! Làm sao lại dám để Tiểu Ôn Húc tự mình ngự kiếm? Ngươi không sợ hắn ta ngã sao?" Mộ Dung Văn Ngọc cười nhạt, vừa đặt chú mèo con đang ôm lên bàn, vừa bước tới gần.
Hắn ta nhìn Ôn Húc, lắc đầu tấm tắc, rồi cảm thán: "Nhìn xem, dọa người ta thành ra thế này, mặt trắng bệch cả, sắp giống với màu áo rồi!"
Ôn Húc vừa rồi quả thật suýt bị dọa chết, trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu tưởng chừng như ngừng đập. Thật may là sư tôn xuất hiện kịp thời, bằng không thì chỉ có nước xong đời.
Ngã chết vẫn là chuyện nhỏ, chết rồi thì không còn biết gì nữa. Nhưng nếu không chết mà ngã thành tàn phế, thì mới thực sự là sống không bằng chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play