"Đón gió mát, uống chút rượu, ngắm trăng sáng, vuốt mèo nhỏ, ngươi giờ mới gọi là thảnh thơi thoải mái." Ngọc Thanh Hàn không chút khách khí túm lấy con mèo nhỏ, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Hắn đặt chú mèo cam lên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mịn.
"Meo~" Chú mèo quất vẫy nhẹ cái đuôi, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, thậm chí còn chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay Ngọc Thanh Hàn.
Bộ dạng làm nũng này khiến Ngọc Thanh Hàn bất giác liên tưởng đến tiểu đồ đệ của mình.
Mộ Dung Văn Ngọc nhìn vẻ mặt ôn hòa hiếm có của Ngọc Thanh Hàn khi vuốt mèo, không khỏi ngạc nhiên, cảm thấy như mặt trời ngày mai sẽ mọc từ phía Tây.
Vẻ mặt hắn ta không thể tin nổi: "Ngươi bị làm sao thế? Ăn nhầm thuốc gì à? Tự nhiên lại dịu dàng vuốt mèo như vậy. Lúc ngươi vừa bước vào, ta còn tưởng ngươi cãi nhau với Tiểu Ôn Húc, giờ thì lại như vừa có chuyện tốt."
Ngọc Thanh Hàn khẽ ngước mắt, liếc nhìn Mộ Dung Văn Ngọc một cái, rồi bình thản nói: "Không phải ăn nhầm thuốc, mà là thiếu thuốc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT