Sau khi trở về Minh Nguyệt Tiểu Trúc, Ôn Húc lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc quần lót, ngoài ra còn cầm thêm một chiếc áo ngủ. Chiếc áo choàng này làm từ chất liệu mềm mại và nhẹ nhàng, rất thoải mái khi mặc sau khi tắm.
Cậu không lấy thêm áo ngoài, bởi vì buổi trưa vừa thay đồ sạch sẽ, nên không cần thiết.
Lấy xong quần áo, Ôn Húc liền bị Ngọc Thanh Hàn ôm bay trở về Phi Vũ Điện.
Khi gương mặt vùi trong lồng ngực rộng lớn kia, cậu không nhịn được nghĩ: Không biết có ai nhìn thấy cảnh này không nhỉ?
Chắc là không đâu?
Thật ra, sự lo lắng này của Ôn Húc hoàn toàn là thừa thãi. Từ Minh Nguyệt Tiểu Trúc đến Phi Vũ Điện không xa lắm, hơn nữa tốc độ của Ngọc Thanh Hàn lại nhanh như chớp. Nếu có ai đó nhìn thấy được, thì thị lực của họ quả thật quá mức đáng kinh ngạc!
Thỉnh thoảng, có vài đệ tử ngẩng đầu nhìn, nhưng họ chỉ thấy một vệt sáng trắng vụt qua, thoáng chốc đã biến mất. Lúc này, mặt trời đã lặn sau Tây Sơn, màn đêm bắt đầu buông xuống. Nếu có ai đó vô tình nhìn thấy, họ có lẽ còn tưởng là sao băng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT