"Sao lại không thể so sánh? Chiếc giường này là của vi sư, ngoài ngươi ra thì chỉ có vi sư nằm, giường này mang đầy hơi thở của vi sư, vi sư đã ngủ nhiều năm rồi, gần như đã hòa làm một với nó. Nó đại biểu cho vi sư."
Ngọc Thanh Hàn nghiêm túc thốt lên một lời nói dối vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt nghiêm nghị ấy lại càng làm tăng thêm độ đáng tin.
Ôn Húc trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Ngọc Thanh Hàn. Cái... Cái logic này thật quá bá đạo!
Phải làm sao bây giờ? Bỗng nhiên cậu cảm thấy lời Ngọc Thanh Hàn nói rất có lý!
Thậm chí, cậu còn cảm giác cả người mình đều ngập tràn mùi hương của đối phương, một loại hương thơm lạnh lùng và thoảng nhẹ, tựa như hương mai trong ngày đông giá buốt, dịu nhẹ mà quấn quýt không tan.
Hương thơm không bị gió thổi đi, mãi vương vấn nơi chóp mũi.
Ôn Húc bất giác nhớ lại cảm giác khi bị Ngọc Thanh Hàn ôm vào lòng trước đó. Hương thơm mát lành bao bọc lấy cậu, từ khoang mũi lan tỏa khắp cơ thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play