Ngọc Thanh Hàn nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt trong thoáng chốc bỗng trở nên đầy ý tứ, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói:
"Tâm ý của ngươi... Vi sư đã hiểu rồi."
"Sư tôn người hiểu là tốt rồi!" Ôn Húc cong mắt cười, nụ cười tươi rói sáng lạn, cánh tay cũng không quên đưa miếng bánh đến gần thêm một chút, nhẹ giọng nói:
"Sư tôn không thử một chút sao? Ngon lắm đó, đây là bánh vị vải, ngọt mà không ngấy! Với lại tay đệ tử sắp mỏi nhừ rồi."
Ôn Húc thực sự bắt đầu cảm thấy mỏi tay, nhưng nếu thu tay lại lúc này thì cũng không nên, chỉ đành nói như vậy.
Nhưng mà câu nói cuối cùng đó rơi vào trong tai Ngọc Thanh Hàn, lại biến thành đồ đệ của hắn đang làm nũng. Hắn cảm thấy giống như có một chú mèo nhỏ đang dùng đầu đuôi cọ vào lòng bàn tay mình, bộ lông mềm mại như nhung, còn khiến người ta nhột nhột.
Nhìn ánh mắt long lanh của tiểu đồ đệ, Ngọc Thanh Hàn nghiêng người về phía trước, trực tiếp há mồm cắn miếng bánh. Hắn nhai nhai hai cái, sau đó mới chậm rãi gật đầu nói: "Hương vị quả thực không tồi, ngọt nhưng không ngấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT