Ngọc Thanh Hàn cũng không ngờ rằng vả mặt lại đến nhanh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hắn nhìn Mộ Dung Văn Ngọc bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, người đâu?"
Ôn Húc lặng lẽ nói: "Sư tôn, người nên hỏi yêu quái thì hơn."
Ngọc Thanh Hàn liếc nhìn Ôn Húc bằng ánh mắt u ám, Ôn Húc lập tức dùng tay che miệng lại.
Ánh mắt Ngọc Thanh Hàn nhìn Mộ Dung Văn Ngọc và những người khác mang theo một tia chất vấn: "Không phải các ngươi là để mấy con yêu quái kia chạy mất rồi chứ?"
"Cái này... Thật sự không thể trách chúng ta được." Mộ Dung Văn Ngọc giải thích: "Trước đó sau khi ngươi ôm Tiểu Húc vào phòng, hòa thượng Vô Ưu kia đột nhiên dẫn theo một đám hòa thượng đến, nói là nghe thấy bên này ồn ào. Cho nên mới đến hỏi thăm, nhưng chúng ta đều biết ngôi chùa này có vấn đề, nên cũng không nói nhảm với hắn. Vài ba câu đã vạch trần bộ mặt thật của Vô Ưu, ngay khi hai bên giằng co, sân đột nhiên nổi lên sương mù..."
"Sương mù? Sương mù như thế nào?" Ôn Húc hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play