"Lạc Lạc, sao mặt cậu tái thế? Có phải không khỏe không?" Thời Dư chơi xong một vòng quay lại thấy Lạc Hạ Từ ngồi ngẩn người, sắc mặt còn hơi tái.
Cô gọi một tiếng, cậu ta không trả lời, đành phải gọi thêm hai tiếng nữa.
Lạc Hạ Từ lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn thấy Thời Dư, tim cậu ta đập mạnh, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau. Thời Dư nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta lại, thấy cậu ta ngồi vững mới hỏi: "Cậu vừa làm sao vậy? Gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy? Có phải chơi quá sức nên không khỏe không?"
Lạc Hạ Từ gượng cười gật đầu: "Cũng hơi hơi, có lẽ là do trận đấu vừa rồi quá mệt mỏi, lại chưa nghỉ ngơi đầy đủ đã ra ngoài chơi, hơi kiệt sức."
Nghe cậu ta nói vậy, Thời Dư lập tức lo lắng: "Cậu ngồi nghỉ một lát đi, tôi đi gọi mấy người Tiền đại thiếu lại đây."
Thời Dư nói rồi chạy đến chỗ mấy người vẫn đang chơi vui vẻ, lôi từng người một trở về.
Cố Tiền Khiêm là người khoa trương nhất, chạy đến nhìn Lạc Hạ Từ từ trên xuống dưới: "Lạc Lạc, cậu thấy khó chịu ở đâu? Đều tại tôi, biết vậy đã không kéo các cậu ra ngoài chơi rồi, thi đấu xong rồi chơi cũng được mà."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play