“Gần đây tình trạng hồi phục của cậu rất tốt, có thể xuất viện rồi, cũng có thể lái cơ giáp, nhưng đừng tạo gánh nặng quá lớn cho cơ thể. Nếu đạt đến ngưỡng mệt mỏi, phải lập tức ra khỏi khoang lái.” Thời Tắc vừa ghi chép lại dữ liệu cơ thể của Lục Đông Ngôn, vừa cẩn thận dặn dò.
Lục Đông Ngôn ngoan ngoãn gật đầu. Kể từ khi mất đi ký ức, cậu ta trở nên ít nói, trầm lặng hơn, chỉ khi gặp Lục Tây Vọng mới nở một nụ cười hiếm hoi.
Thời Tắc vẫn luôn chịu trách nhiệm theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu ta, dần dần cũng trở nên thân quen. Thế nhưng, mỗi khi Lục Đông Ngôn dò hỏi về nguyên nhân mất trí nhớ, Thời Tắc đều nói rằng ông không biết, cũng không rõ cậu ta đã trải qua những chuyện gì trong khoảng thời gian ký ức bị đứt đoạn.
Lục Đông Ngôn cảm nhận được, Thời Tắc không phải là không biết, mà là không muốn nói cho cậu ta biết. Cậu ta im lặng, không truy hỏi thêm, chỉ khẽ hỏi khi nào thì mình có thể khôi phục lại ký ức.
Thời Tắc lại cho cậu ta ba chữ không chắc chắn, nói rằng tình trạng cơ thể của cậu ta khá phức tạp, có khả năng cả đời cũng sẽ không thể nhớ lại.
Có lẽ ba chữ “cả một đời” quá chói tai, quá đỗi nhức nhối, khiến trái tim Lục Đông Ngôn dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ. Cậu ta theo bản năng muốn trốn tránh điều gì đó, về sau cũng không hỏi nữa, thậm chí không còn chút ý niệm muốn tìm lại ký ức.
“Hy vọng sau này sẽ không gặp lại cậu nữa, chúc cậu may mắn.” Thời Tắc nói rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Ông luôn nói câu này với mỗi bệnh nhân của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play