“Các đồng chí cảnh sát, tôi thật sự là một công dân tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả.” Một người đàn ông thấp béo, đầu hói, ngồi trên ghế thẩm vấn với vẻ mặt lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng trên cái trán bóng nhẫy.
“Ông đừng căng thẳng, chỉ cần trả lời đúng sự thật các câu hỏi của chúng tôi là được.” Cảnh Chí Trung đẩy tấm ảnh chứng minh thư của Lý Hồng Bình về phía trước: “Ông có nhận ra người trong ảnh này không?”
Đậu Văn Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, ban đầu chưa nhận ra ngay, nhưng sau khi chăm chú nhìn kỹ đôi mắt ti hí đó, cơ thể ông ta bỗng run lên: “Cảnh sát, tôi không có mua dâm...”
Có vẻ ông ta đã nhớ ra rồi.
“Ông chỉ cần trả lời có biết hay không biết. Nếu biết, cô ấy là ai và có quan hệ gì với ông?” Cảnh Chí Trung dừng lại một chút, trấn an: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không đổ oan cho ông về việc mà ông không làm.”
Sau khi được Cảnh Chí Trung đảm bảo, Đậu Văn Xuyên bình tĩnh lại không ít. Ông ta không cần suy nghĩ nhiều, liền như đổ đậu ra khỏi ống, kể hết mọi chuyện: “Người này... là Mỹ Mỹ. Tôi quen cô ấy ở KTV, dần dần chúng tôi nảy sinh chút tình cảm. Sau khi Mỹ Mỹ nghỉ việc, tôi đã mua một căn nhà cho cô ấy ở...”
Nói đến đây, Đậu Văn Xuyên lo lắng ngẩng đầu nhìn các cảnh sát trước mặt, rồi gồng mình tiếp tục: “Sau đó, chuyện này bị vợ tôi phát hiện, bà ấy đã đến làm ầm lên một trận, bắt tôi phải cắt đứt với Mỹ Mỹ. Tôi đã đưa cho cô ấy 100 nghìn tệ phí chia tay, không ngờ một thời gian sau, cô ấy lại tìm đến tôi, nói rằng đã mang thai con của tôi.”
“Tôi sợ vợ phát hiện chuyện này, liền chuyển tiền cho cô ấy để yêu cầu phá thai. Nhưng Mỹ Mỹ không chịu, đã nhiều lần cãi nhau với tôi, thậm chí còn dọa sẽ nói cho vợ tôi biết. Vì quá lo sợ, tôi đã chuyển thêm tiền cho cô ấy. Sau khi nhận tiền, cô ấy biến mất, từ đó tôi không gặp lại cô ấy nữa.”
Nói đến đây, Đậu Văn Xuyên ho khan hai tiếng, dường như cảm thấy chưa đủ, vội vàng bổ sung thêm: “Các đồng chí cảnh sát, mọi chuyện là như vậy. Sau này tôi cũng rất hối hận. Các anh là đàn ông, chắc cũng hiểu cho tôi đúng không? Vợ tôi hung dữ quá, còn con bé Mỹ Mỹ thì cứ mê hoặc tôi, khiến tôi nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm... Ngoại tình chắc không phải là tội phạm, đúng không?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đậu Văn Xuyên liên tục hỏi hai câu “đúng không” với giọng điệu mong chờ. Ông ta ưỡn thẳng lưng, dường như tìm lại được chút tự tin.
---
“‘Các anh cũng là đàn ông, chắc cũng hiểu cho tôi đúng không?’” Ngụy Hùng Phong ngồi trong văn phòng, bắt chước biểu cảm của Đậu Văn Xuyên, nhướng mày nháy mắt: “Tên này thật đáng ghét!”
Đường Thiệu Nguyên ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình. Bình thường hai người này hễ mở miệng là tranh cãi, thế mà lần này lại đồng lòng hiếm thấy khi nói về nghi phạm này.
Lộ Tranh cũng cảm thấy Đậu Văn Xuyên thực sự đáng ghét: “Chưa bàn đến nhân phẩm, nhưng không thể loại trừ nghi ngờ đối với ông ta.”
Tuy nhiên, sau 24 giờ, Lộ Tranh và đồng đội vẫn không tìm được bất cứ chứng cứ trực tiếp nào. Theo quy định, Đậu Văn Xuyên phải được thả.
Theo lời khai của Đậu Văn Xuyên, sau khi chuyển khoản lần cuối cho Mỹ Mỹ (tức Lý Hồng Bình), vì sợ bị cô quấy rối, ông ta đã cùng đối tác làm ăn đi đến tỉnh Quỳnh mua nhà và đầu cơ bất động sản, ở lại đó vài tháng. Nhưng vấn đề là thời điểm đó, Đậu Văn Xuyên và đối tác cùng đi bằng tàu hỏa đến tỉnh Quỳnh. Mà mười năm trước, vé tàu hỏa chưa áp dụng chế độ mua vé theo tên thật, vì vậy lời khai này không thể được xác thực.
Sau khi thẩm vấn Đậu Văn Xuyên, Lộ Tranh và đồng đội lập tức liên hệ với đối tác làm ăn mà ông ta nhắc đến. Người này nhớ rất rõ sự việc và thậm chí khẳng định chắc chắn rằng vào thời điểm đó mình đã cùng Đậu Văn Xuyên đến tỉnh Quỳnh, ở lại đó gần nửa năm trước khi quay về. Trong suốt thời gian đó, họ ăn ở cùng nhau gần như không rời, mà tỉnh Quỳnh lại nằm ở cực nam của đất nước, nếu trở về tỉnh A, dù đi máy bay cũng mất gần năm tiếng đồng hồ. Vì vậy vào thời điểm đó, Đậu Văn Xuyên hầu như không có thời gian gây án.
“Ông có nhớ chính xác thời gian không?”
“À, tôi chỉ nhớ là chúng tôi đi vào khoảng tháng Tư, tháng Chín mới về, về nhà để đón Trung thu.”
Chuyện đã xảy ra mười năm trước, để nhớ rõ ràng như vậy quả là không dễ.
Nhóm điều tra dường như lại rơi vào ngõ cụt. Họ đã có manh mối, nghi phạm cũng đã xác định, nhưng thiếu chứng cứ nên không thể kết án, khiến ai nấy đều bế tắc không biết phải làm gì.
Sáng sớm hôm đó, Lộ Tranh ngồi trước bàn làm việc, xoa xoa thái dương đang đau âm ỉ.
Làm việc liên tục hơn một tuần, thiếu ngủ trầm trọng, ngay cả người có sức khỏe tốt như anh cũng cảm thấy kiệt sức. Bỏ qua sự phản đối của cơ thể, Lộ Tranh mở cuốn sổ công tác không rời khỏi người, một lần nữa bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ vụ án từ đầu đến cuối.
Giữa tờ giấy trắng có viết tên Lý Hồng Bình, xung quanh là một vòng tròn lớn, từ đó tỏa ra các nhánh như cành cây, mỗi đầu mũi tên đều ghi một cái tên.
“Ba” — Quan hệ lạnh nhạt, nhiều lần xảy ra mâu thuẫn kinh tế.
“Mẹ kế” — Quan hệ căng thẳng, từng cãi nhau với Lý Hồng Bình giữa đường.
“Lý Đại Lực” — Thanh mai trúc mã, nghi ngờ có tình cảm rắc rối.
“Đậu Văn Xuyên” — Người tình, nghi ngờ liên quan đến tống tiền.
“Vợ Đậu Văn Xuyên” — Tình địch, từng thuê người dằn mặt Lý Hồng Bình.
“Quản lý KTV” — Quan hệ cạnh tranh công việc, có thể ghen tị.
Sau khi làm rõ từng mối quan hệ, Lộ Tranh lại vẽ thêm một mũi tên ba nhánh bên cạnh tên Lý Hồng Bình. Một nhánh ghi “đứa bé” một nhánh khác ghi “ba của đứa bé” kèm theo một dấu hỏi lớn.
Đúng vậy, sau khi thẩm vấn Đậu Văn Xuyên, Đường Thiệu Nguyên đã lấy mẫu máu của ông ta để đối chiếu DNA. Kết quả khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên: Đậu Văn Xuyên không phải là ba của đứa bé.
Tuy nhiên, theo thời gian tử vong, có thể khẳng định Lý Hồng Bình đã dùng đứa bé trong bụng để uy hiếp Đậu Văn Xuyên trước khi chết. Vậy nên có hai khả năng: Một là chính Lý Hồng Bình cũng không biết ba của đứa bé là ai và đã hiểu lầm, hai là cô đã cố tình lợi dụng chuyện mang thai để lừa tiền của Đậu Văn Xuyên.
Sau màn sương dày đặc, chắc chắn còn có một người đàn ông khác có mối quan hệ mật thiết với cô.
Chờ đã.
Lộ Tranh đột nhiên bật dậy khỏi ghế, hành động mạnh đến mức khiến Đường Thiệu Nguyên và Ngụy Hùng Phong ở bên cạnh giật mình. Nhưng anh không để ý, lật cuốn sổ ghi chép tới tấp, rồi nhấc điện thoại bấm một số.
"Vâng, là phiếu siêu âm đúng không? Anh có nhớ cụ thể là bệnh viện nào không?"
"Anh chắc chắn chứ?"
"Được rồi, cảm ơn, tạm biệt."
Lộ Tranh cúp máy, cầm ngay cuốn sổ và chìa khóa trên bàn, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Ngụy Hùng Phong: "Đi thôi Hùng Phong, Thiệu Nguyên, chúng ta đi phá án."
Ngụy Hùng Phong còn đang ngơ ngác, chậm rãi đứng lên, nhưng giây sau đã bị Đường Thiệu Nguyên kéo ra ngoài: "Nhanh chân lên, theo kịp nào."
---
Bệnh viện Nhân dân số 1, huyện Đại Dục.
"Tất cả bệnh án ở đây đều là những hồ sơ mười năm trước, hơi khó tìm một chút, mong các anh thông cảm." Người phụ trách của bệnh viện chỉ đạo một vài nhân viên xếp chồng tài liệu dày cộp lên bàn trước mặt. Lộ Tranh lịch sự bắt tay người phụ trách, sau đó quay lại phân công công việc cho nhóm điều tra viên đi cùng. ( truyện trên app T Y T )
Trong phòng họp nhỏ, âm thanh lật giở từng trang giấy vang lên đều đặn.
Lộ Tranh cũng tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu lật những tập bệnh án cũ đã ngả vàng và giòn rụm.
Khi mặt trời lên cao và ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu rọi vào phòng qua cửa sổ, một điều tra viên trẻ của đồn cảnh sát huyện Đại Dục bỗng nhảy lên đầy phấn khích: "Tôi tìm thấy rồi!"
Lời còn chưa dứt, ở phía bên kia phòng họp, Đường Thiệu Nguyên cũng bình tĩnh lên tiếng: "Tôi cũng tìm được một bản."
Để đảm bảo chắc chắn, Lộ Tranh và các điều tra viên tiếp tục kiểm tra hết toàn bộ hồ sơ bệnh án mà bệnh viện cung cấp. Đến tận chiều, họ đã xem xong tất cả, nhưng ngoài hai bệnh án tìm được lúc sáng thì không có thêm gì khác.
Sau khi cẩn thận lưu giữ vật chứng, Lộ Tranh vừa lên xe thì nhận được một cuộc gọi.
"Alo, chào cảnh sát Lộ! Gần đây tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đi tỉnh Quỳnh cùng Lão Đậu, và nhớ ra một việc nữa. Lúc đó, chúng tôi định lái xe đến thành phố tỉnh, rồi mới lên tàu đi về phía Nam. Nhưng vào ngày chuẩn bị xuất phát, trời bỗng nhiên có sương mù dày đặc. Trời ạ, tôi sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy sương mù dày như thế, cách hai mét cũng không thấy người! Đường cao tốc bị đóng hết, chúng tôi phải đợi đến hôm sau khi sương tan mới xuất phát được!"
Tim Lộ Tranh đập thình thịch. Anh cúp máy rồi từ ghế sau thò đầu lên.
"Hùng Phong, quay xe lại, chúng ta đi đến cục khí tượng tỉnh!"
---
Tám giờ tối, phòng họp của đồn cảnh sát huyện Đại Dục.
Lộ Tranh nhìn Cảnh Chí Trung và Phạm Chí Vũ đang khoanh tay đứng trước mặt, rồi từ từ dùng nam châm dính những tờ giấy vật chứng lên bảng trắng.
"Đậu Văn Xuyên không phải kẻ giết Lý Hồng Bình, hung thủ thật sự là một người khác."
Vừa nghe xong, Cảnh Chí Trung và Phạm Chí Vũ lập tức đứng thẳng người, nét mặt nghiêm trọng.
"Dựa theo lời khai của bạn Đậu Văn Xuyên, mười năm trước, vào tháng Tư, họ rời tỉnh A để đi xuống tỉnh Quỳnh làm ăn và ở lại nửa năm không về. Còn theo thông tin mà chúng tôi tìm được ở bệnh viện Nhân dân số 1 huyện Đại Dục, vào ngày 3 tháng 2 mười năm trước, Lý Hồng Bình đã đến đây khám sức khỏe và xác nhận có thai ba tháng. Thiệu Nguyên đã tiến hành khám nghiệm tử thi và phát hiện rằng khi nạn nhân qua đời, thai nhi trong bụng đã được năm tháng. Điều này có nghĩa là Lý Hồng Bình bị sát hại vào khoảng thời gian từ tháng Ba đến tháng Tư mười năm trước."
"Đồng thời, theo lời khai bổ sung của bạn Đậu Văn Xuyên, họ xuất phát vào ngày hôm sau sau cơn sương mù dày đặc hiếm gặp ở huyện Đại Dục. Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ tại cục khí tượng thành phố tỉnh. Huyện Đại Dục rất hiếm khi có sương mù, và trong khoảng thời gian từ tháng Một đến tháng Sáu mười năm trước, chỉ có một ngày có sương mù dày đến mức cao tốc bị phong tỏa. Đó là ngày 9 tháng 4! Điều này hoàn toàn trùng khớp với lời khai rằng họ đã xuất phát vào tháng Tư. Vì vậy, ngày Đậu Văn Xuyên rời đi tỉnh Quỳnh là ngày 10 tháng 4."
Cảnh Chí Trung gật đầu: "Rất tốt, nhưng thời điểm này hơi nhạy cảm. Đậu Văn Xuyên hoàn toàn có thể giết Lý Hồng Bình vào cuối tháng Ba, trước khi rời đi, điều đó không mâu thuẫn với thời gian tử vong mà chúng ta đã phỏng đoán."
Lộ Tranh mỉm cười, dừng lại đôi chút rồi tiếp tục giải thích: “Vậy nên chúng tôi đã kiểm tra hết toàn bộ bệnh án khoa sản của năm đó. Thiệu Nguyên còn phát hiện một thông tin khác — đó là vào ngày 13 tháng 4, Lý Hồng Bình đã đến khoa sản của bệnh viện Nhân dân số 1 vì cảm thấy đau bụng. Đây chính là hồ sơ khám bệnh vào thời điểm đó! Và lúc này, Đậu Văn Xuyên đã ngồi trên chuyến tàu xuống phía Nam, cho đến tháng Chín mới quay lại tỉnh A. Như vậy, ông ta hoàn toàn không có thời gian gây án, nghi ngờ đối với ông ta có thể được loại trừ.”
Nghe xong, đội trưởng Phạm Chí Vũ vô cùng phấn khích, liên tục nói "tốt lắm". Ông ấy lấy kính trong túi ra, đeo vào rồi cầm tờ giấy khám bệnh lên xem đi xem lại: "Cảm ơn, tổ trưởng Lộ, vất vả cho cậu rồi!"
“Đây là công sức của cả đội.” Lộ Tranh mỉm cười, không nhận công lao: “Không chỉ có Thiệu Nguyên và Hùng Phong, mà các đồng chí trẻ ở đồn cảnh sát huyện Đại Dục cũng góp phần rất lớn.”
“Rất tốt, rất tốt!” Sắc mặt đội trưởng Cảnh hồng hào hẳn lên, đi qua đi lại trong phòng họp, bỗng nhiên nhíu mày: “Giờ thì nghi phạm lớn nhất là Đậu Văn Xuyên đã bị loại trừ, còn việc điều tra các mối quan hệ nam nữ khác của Lý Hồng Bình mà tôi và đội trưởng Phạm thực hiện cũng không có kết quả. Chúng ta lại phải bắt đầu tìm nghi phạm từ đầu.”
“Thưa đội trưởng, về vụ án này, thực ra tôi có một đối tượng tình nghi mới.” Lộ Tranh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Tôi muốn xin lệnh khám xét nơi ở của Lý Đại Lực.”