Phó Khôn gãi sau gáy, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Thủy có thể tưới, hỏa có thể nấu, kim có thể cắt, mộc có thể xây dựng, thổ có thể sinh sôi, cốc có thể nuôi dưỡng, sáu điều này lập thành "lục phủ"..." Phó Khôn lắp bắp nói được một nửa, nửa sau thì cái biết cái không: "Mong bệ hạ chỉ giáo ạ."
Hoàng đế từ tốn cười: "Đức ý chỉ chính trị hay, chính trị nằm ở nuôi dân, lục phủ này, thuận theo thời thế trước mắt, không làm trái vụ mùa, không đoạt bản chất của sự vật, thà làm giàu giữa dân còn hơn là giấu riêng trong phủ, người nuôi dân, dân giàu thì nước mạnh, dân sung túc thì quy thuận..."
Hoàng đế chậm rãi nói đến đâu, Phó Khôn nhớ không sót chữ nào.
"Cảm ơn long ân của bệ hạ." Lúc này Phó Khôn cũng tươi tắn hơn, cậu là người hiếu học, ai có học thức hơn cậu thì cậu sẽ ngưỡng mộ.
"Phó Khôn, bản tính của ngươi lương thiện, cương trực và liêm chính, rất có thiên phú. Vị trí Ngự sử của trẫm vẫn còn trống, hy vọng ngươi ra sức học tập, thi cử đỗ đạt."
Sắc mặt Phó Khôn sáng rỡ, được động viên rất nhiều: "Thảo dân nhận mệnh."
Hoàng đế gật đầu rồi vịn vào tay ghế đứng dậy, chàng hơi ngẩng mặt nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Phó Nhiêu là dòng chính của Phó thị, ôn hòa, nhã nhặn trầm tĩnh, cần kiệm lại thục đức, có công với triều đình, là viên ngọc của đất nước... Nếu còn có người nghị luận xằng bậy, giết không tha."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play