Nỗi tức giận trọng lòng Phó Nhiêu bỗng chốc tan biến, nàng vội vã bước tới, đặt túi thuốc xuống, lặng lẽ kéo cổ tay Hoàng đế, quỳ gối trước mặt chàng để bắt mạch.
Hoàng đế đang mơ màng ngủ, cảm thấy có người lật tay mình, từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời vô cùng tập trung, hàng mi lông đen nhánh cũng không chớp, rõ ràng là đang chú nghe mạch.
Nỗi u ám đè nặng trong lòng chàng suốt nhiều ngày bỗng chốc tan biến, lông mày chàng như được ánh xuân chiếu rọi, chàng chậm rãi cười.
“Sao nàng lại tới đây?”
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng một chút, vẫn không đáp lời, đến khi bắt mạch xong buông tay chàng ra, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh, tại sao không truyền Thái y?”
Sắc mặt Hoàng đế thẹn đỏ, chàng gượng người ngồi dậy, dựa vào chiếc gối dựa trắng, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, chịu đựng một chút là được rồi, nếu lần nào cũng uống thuốc thì cơ thể sẽ càng suy nhược, mỗi năm trẫm cũng chỉ bị như vậy một lần, không sao đâu.”
Chàng xuất thân trong doanh trại nên đương nhiên sẽ không để tâm đến những bệnh nhỏ này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT