Ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt đã vào tháng Mười một, phía chân trời nổi lên tuyết nhỏ bay bay trắng xóa.
Tuyết bay múa, rơi lả tả, khoảnh khắc rơi xuống đầu cành lại tan đi.
Trịnh thị sợ lạnh, thời tiết này, trước giờ bà đều làm tổ trong phòng ấm không ra khỏi cửa, trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, bà khoác một chiếc áo khoác dày, đứng dưới cửa sổ, nhìn Đào Nhi đang hái hoa quế nở muộn bên ngoài.
Giữa vườn đìu hiu, trăm hoa đã tàn, chỉ có một vài bông cúc duyên dáng, điểm xuyết trên đầu cành, bông tuyết rơi xuống, như sương trắng rơi xuống, tăng thêm vài nét tiêu điều.
Phó Nhiêu đứng ở hành lang khoác áo bông, chỉ huy Đào Nhi: “Hoa quế ở các mùa khác nhau cũng có công hiệu khác nhau, hoa quế tháng Tám, mùi quá nồng, có thể để ủ rượu, còn vào tháng Mười một, hương thoang thoảng của hoa quế cực kỳ nhạt, có thể làm thuốc.”
Bên kia Đào Nhi trèo trên thang, hái được một hộp hoa quế nở muộn, đưa cho Chung ma ma, chống thang tự đi xuống, vừa để thang vào góc tường, phủi hết bông tuyết trên người, vừa giục Phó Nhiêu: “Cô nương, người mau vào đi, nô tỳ đếm ngày rồi, hai ngày này nguyệt sự của người sẽ đến, cẩn thận bị lạnh, sau này lại bị đau bụng nhiều.”
Phó Nhiêu nghe vậy, ngực bỗng cứng lại, một sự hoảng hốt không hiểu sao lại quanh quẩn trong ngực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT