Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng ban mai, dần dà, một lớp quầng sáng bao phủ quanh mặt trời.
Phó Nhiêu che mắt nhìn trời, đầu mày khẽ nhíu: “Sợ là đêm sẽ mưa.”
Hạ Linh buồn chán không thôi, núp một bên giúp nàng ngắt hoa thuốc, nàng ấy nhìn theo tầm mắt nàng, bĩu môi không vui nói: “Mưa thì mưa, có gì vui đâu.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười nói: “Sao, cha muội không cho muội đi chơi à?” Dứt lời nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Hạ Du: “Hạ Thái y đi đâu rồi?”
Hạ Linh cụp mi nghịch tiên hạc thảo(*) trong tay, tiện tay ném vào cối nghiền, rầu rĩ đáp: “Cha phụng chiếu đến điện Thọ Ninh của Thái Hoàng Thái Hậu, nói là xem bệnh cho Thẩm cô nương.”
(*)Tiên hạc thảo: vị thuốc Đông Y.
Nàng ấy dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt dần phiếm hồng, sau đó tủi thân lẩm bẩm: “Đã nói cho muội đi săn, muột vất vả lắm mới tới, vậy mà lại không cho muội đi...” Mũi nàng ấy cay cay, nước mắt đã trào ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT