Lúc xuất giá, biết được Từ Gia và Công chúa đã viên phòng, tất nhiên là nàng tức giận, thù hận, thậm chí là chán ghét, nhưng chỉ duy nhất không có cảm xúc không bỏ được.
Tại sao vậy?
Rõ ràng là nàng nên yêu hắn, thay hắn rửa tay nấu cơm, giúp hắn may vá xiêm y, tìm đủ cách tiết kiệm tiền để hắn mua giấy mực...
Song lúc rời bỏ, nàng cũng dứt khoát vô cùng.
Hôm nay, Hoàng đế bỗng nhiên nhắc tới khiến nàng hốt hoảng nhận ra, có lẽ nàng chưa từng thật sự yêu Từ Gia, có lẽ do thói quen mười năm ròng khiến nàng cảm thấy mình nên lấy hắn, nàng vô thức xem hắn là người nhà. Nếu như hỏi khi nhìn thấy hắn thì tim nàng có rộn ràng không, nếu như không gặp mặt thì nàng có nhớ thương hắn không... Dường như không hề có, nếu có thì cũng chỉ là hồi niên thiếu thơ ngây, cảm xúc yêu đương bỗng vụt qua và đã tan biến theo gió từ lâu.
Hoàng đế giật mình, sau đó bật cười. Chàng duỗi tay gỡ mũ quan của nàng xuống, đặt sang một bên rồi vuốt mái tóc nàng, giọng điệu mang theo sự cưng chiều không dễ nhận ra: "Ừ, trẫm biết rồi, đói bụng rồi phải không? Trẫm có để một hộp đồ ăn cho nàng."
Chàng chỉ về chiếc bàn cao ở góc phía Tây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play