Lúc này Vân Trăn cũng di chuyển đầu gối, nhìn về phía nàng.
Xa cách hơn mười năm, trong ấn tượng của Vân Trăn, dáng vẻ Phó Nhiêu dường như không hề thay đổi, gương mặt ấy vẫn dịu dàng, hiền từ như xưa, khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, chắc chắn là người hưởng an nhàn sung sướng, cuộc sống viên mãn.
“Cô cô...” Vành mắt hắn chua xót, cầm lòng không đậu mà khẽ gọi.
Đón lấy ánh mắt ấm áp của Vân Trăn, nước mắt Phó Nhiêu lặng lẽ rơi xuống, ngón tay mảnh khảnh khảm sâu vào khăn tay, cổ họng nghẹn ngào, khó lòng kiềm chế.
Năm đó hắn vẫn còn là cậu thiếu niên hoà nhã lương thiện, mà nay đã là nam tử phong hoa vô song.
Lão cốc chủ qua đời, sư phụ và sư nương hồn về quê cũ từ lâu, chỉ có thiếu niên trước mặt là nhân chứng duy nhất của năm tháng ấy.
Nàng cũng biết giờ không phải lúc ôn chuyện xưa, Phó Nhiêu tiến lên trước, đích thân nâng Vân Trăn dậy, bình tĩnh đánh giá hắn một lát, vui mừng gật đầu, song nàng không nói lời nào mà đi tới bên cạnh Hoàng đế, ngồi xuống cạnh chàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play