Trình Khang không chê Hoàng đế lớn tuổi, ông chỉ đơn thuần không nỡ để Phó Nhiêu làm thiếp cho Hoàng đế. Hoàng đế muốn nữ nhân nào mà không có, tội gì cứ phải là Phó Nhiêu.
Hoàng đế gần như gầm lên: "Khi các khanh yêu cầu quan viên ở các châu quận dâng con gái, mấy cô nương mười lăm tuổi cũng được đưa tới... Sao khanh không ngại cô nương nhà người ta nhỏ hả?"
Trình Khang vẫn giữ nguyên biểu cảm: "Bệ hạ à, chuyện này khác nhau. Mấy cô nương đó không thể so với Phó Nhiêu được, những cô nương đó thì ngài cứ việc nạp vào cung, còn Phó Nhiêu..."
"Phó Nhiêu thì sao?" Hoàng đế bực bội ngắt lời ông, chàng vốn không muốn nghe ông nói nữa. Chàng lia mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, rồi ánh mắt dừng trên thanh kiếm bên hông Tôn Chiêu. Chàng đột ngột đứng dậy, duỗi tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tạo ra vệt sáng trong lều.
"Khanh nói xem, trẫm xem khanh có thể thốt ra lời gì hay ho không!" Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Huyền và Liễu Khâm thấy thế thì đồng thời chạy lên, một trái một phải ôm đùi Hoàng đế:
"Bệ hạ bớt giận!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT