Mọi chức vụ quân sự thời Tấn đều là cha truyền con nối, Lưu gia đã kế thừa chức vụ Cẩm Y vệ từ đời này sang đời khác nên không cần khoa khảo.
Đứng trước ánh mắt giết người của Hoàng đế, Lưu Đồng suýt nữa quỳ xuống, nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Chưa từng.”
Trịnh thị nhất thời không còn hứng thú, đồng thời trong lòng cũng sinh vài phần chán nản, gần đây Trần Hành không thấy đến quý phủ, Trịnh thị liền đoán hôn sự của hai người sợ là không đi tới đâu, trong lòng buồn bực hồi lâu, ngày hôm trước Trần Tứ gia đưa nhiều đồ dùng trong nhà đến như vậy, hàng xóm láng giềng cho là có người tới mang sính lễ, bà đành phải giải thích là họ hàng xa, hiện tại hàng xóm đều biết nữ nhi nhà bà đã lớn tuổi, bị người ta hủy hôn, các loại chủ ý đều có. Trong lòng bà lo lắng, đương nhiên vì vậy mà hạ tiêu chuẩn chọn con rể xuống, hôm nay gặp Lưu Đồng và Tôn Chiêu liền nổi lên một vài suy nghĩ.
Nhưng cho dù vội vã gả con gái đi thì ít nhất cũng phải là cử nhân hạng nhất.
Lưu Đồng không được, vậy còn một người nữa.
Trịnh thị lập tức đánh chủ ý lên người Tôn Chiêu: “Quê của vị nghĩa sĩ này ở đâu?”
Tôn Chiêu trước sau như một lạnh nhạt vô tình nhịn không được kinh ngạc. Hắn là một hoạn quan(*), cổ họng hắn cay xè, lưu loát nói: “Xuất thân từ hạ ngũ, là người sẽ bị chảy máu trên mũi dao, không đáng để phu nhân lưu tâm.” Sợ Trịnh thị chưa từ bỏ ý định, vội vàng bổ sung một câu: “Chưa từng trúng cử.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT