Nếu như không có chuyện tối hôm qua xảy ra, cô nhất định rất yên tâm; nhưng bây giờ, trong mắt cô, Cố Lan Tiết là biểu tượng của sự nguy hiểm, chứa phóng xạ và độc tính cao.

Cố Lan Tiết đứng bên cạnh cô, sống lưng thẳng thắn, vẻ mặt cao quý đẹp trai lạnh lùng: “Em yên tâm.”

Yên tâm cái rắm.

Việc quay phim buổi tối cũng rất thuận lợi, mấy người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là Cố Lan Tiết không nói chuyện, rõ ràng là anh và những người khác không có đề tài chung, có vẻ không hợp nhau; ăn uống no nê, mọi người trở về phòng, người quay phim ghi lại thời gian, cho đến khi bọn họ lên giường, tắt đèn, lúc này mới tắt máy quay chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Nhìn thấy anh chàng quay phim ra khỏi cửa, Vân Ngưng Nguyệt lập tức mở đèn, lộn một vòng như cá chép, từ trên giường nhảy dựng lên, chạy loạn khắp nơi, chuẩn bị tìm chút đồ vật trong phòng để phòng thân.

Cố Lan Tiết ngồi dậy, hỏi: “Em chạy loạn khắp nơi làm gì? Giống như ruồi mất đầu vậy.”

Vân Ngưng Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, thuận tay từ trên bàn sờ soạng cái gạt tàn thuốc, cầm lên ước lượng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Cố Lan Tiết ánh mắt quỷ dị nhìn cô: “…… Không phải là em muốn học Sherlock, trộm gạt tàn thuốc của người ta đi đấy chứ?”

Vân Ngưng Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên: “Em để phòng thân.”

Chỉ có một cái gạt tàn thuốc, có thể không đủ dùng.

Người ta nói người mộng du sức lực rất lớn, ngày hôm qua xem như Vân Ngưng Nguyệt hiểu biết qua một lần; trên vị trí ‘thỏ trắng’ của cô vẫn còn dấu tay đây này.

Cố Lan Tiết thờ ơ: “Em đây là đang nghi ngờ nhân phẩm của anh trai em.”

“Sai,” Vân Ngưng Nguyệt cuối cùng từ trong ngăn kéo tìm được thứ đồ vừa ý, là dây thừng, rất chắc chắn, cô giật giật mấy cái, “Là do nhân phẩm giấc ngủ của anh.”

Cô cầm dây thừng, đi đến chỗ Cố Lan Tiết, tươi cười: “Anh trai, chúng ta thương lượng một chuyện, được không?”

Cố Lan Tiết không nhìn nổi dáng vẻ này của cô nữa: “Có chuyện mau nói, bớt nói nhảm.”

Vân Ngưng Nguyệt đi đến mép giường, nửa ngồi xổm, ngẩng mặt nhìn anh, chớp chớp mắt: “Em sợ anh bị mộng du, lỡ như anh giống như hôm qua muốn biểu diễn lấy ngực đập đá, em phải làm sao? Hoặc là nhân lúc em ngủ, lấy dao gọt hoa quả trực tiếp đâm chết em.”

Dưới ánh đèn nhu hòa, ngủ quan của cô hiện lên nét thanh tú, dịu dàng.

Cố Lan Tiết nhìn chằm chằm cô, lắc đầu: “Không thể nào.”

Vân Ngưng Nguyệt thả nhẹ âm thanh, năn nỉ anh: “Xin anh đó, anh trai.”

Cố Lan Tiết không còn lời nào để nói.

Thật lâu sau, lâu đến mức  Vân Ngưng Nguyệt chuẩn bị từ bỏ, định chờ sau khi anh ngủ say sẽ lén trói lại, anh lại xốc chăn lên, nằm thẳng ở trên giường, nhàn nhạt nói: “Em đến đây đi.”

Lúc trói người, Vân Ngưng Nguyệt lại buồn bực.

Vốn là cô muốn lấy dây thừng cột anh vào vật gì đó để cố định lại; nhưng giường này là gỗ, không có chỗ nào để cô buộc vào cả. Nếu trói anh vào cái giường, dây lại không đủ dài.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Ngưng Nguyệt trói chặt tay chân anh lại, đề phòng anh thoát ra, còn cố ý thắt thêm mấy nút, bảy tám vòng, xoắn vào nhau.

Cố Lan Tiết toàn bộ quá trình không phản kháng, thoải mái giống như phạm nhân bị trói; chỉ là vào lúc Vân Ngưng Nguyệt ghé sát người anh cố gắng thắt nút, nghi hoặc hỏi một câu: “Ngày hôm qua anh bắt em biểu diễn lấy ngực đập đá? Sao em lại sợ đến mức này?”

Vân Ngưng Nguyệt trói người đến đổ mồ hôi, cô lấy mu bàn tay xoa xoa, thở hồng hộc: “Đúng vậy, anh còn nói lần sau sẽ biểu diễn nuốt kiếm cho em xem, còn có khinh công đi trên nước… Ối, anh à, sao anh lại chảy máu mũi?”

Cô hoàn toàn không biết vừa mới nãy, ngực của mình đã lộ ra ngoài, vươn tay rút khăn giấy lau cho anh.

Cố Lan Tiết bình tĩnh nói: “Có lẽ thời tiết quá khô ráo, có chút nóng trong người.”

Vân Ngưng Nguyệt thầm chấp nhận: “Cũng đúng. Nhưng mà anh à, anh cũng dễ chảy máu mũi quá rồi, rảnh rỗi bớt chút thời gian đi kiểm tra sức khỏe đi.”

Nếu có thể trị được tật xấu mộng du, càng tốt.

Cố Lan Tiết không nói lời nào.

Vân Ngưng Nguyệt cách anh rất gần, trong khoang mũi đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, có chút giống xí muội ngào đường, ngọt ngọt khiến người ta muốn nuốt vào.

Ký ức lộn xộn đêm hôm đó mãnh liệt xông vào đầu, Cố Lan Tiết nhất thời khó kiềm chế, anh dời mắt, trong lòng từ nhủ với chính mình, đây là em gái, không thể phạm lỗi thêm lần nữa.

Cơ bắp anh căng chặt, cố tình xem nhẹ những chô cô đụng vào, lạnh giọng nói: “Em tránh ra.”

Vân Ngưng Nguyệt cầm khăn giấy, vẻ mặt sửng sốt: “Em chỉ lau máu mũi cho anh thôi mà, sao anh lại hung dữ như vậy?”

Cố Lan Tiết nhìn qua, hô hấp không ổn định, giọng nói càng kém: “Không cần, em về ngủ sớm đi.”

Xem ra, mấy năm không gặp, Cố Lan Tiết tính tình vẫn xấu như vậy, khó chịu như vậy.

Vân Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm anh vài giây, tức giận nhét giấy vệ sinh vào lỗ mũi anh: “Vậy anh tự sinh tự diệt đi!”

Cô chạy về giường của mình, chui vào chăn nằm xuống, đưa lưng về phía Cố Lan Tiết.

Cố Lan Tiết không có một chút động tĩnh nào.

Qua một lúc lâu, Vân Ngưng Nguyệt quay đầu lại nhìn, phát hiện anh đã nhắm hai mắt lại.

Vậy mà anh đã ngủ rồi sao?

Vân Ngưng Nguyệt không yên tâm, dù sao cũng còn nhét khăn giấy, cô xuống giường, để chân trần đi qua, rút khăn giấy ra.

Anh đã không còn chảy máu nữa, chỉ là còn có chút vết máu khô, nhìn có chút buồn cười.

Vân Ngưng Nguyệt vừa định trở về, liền nhìn thấy anh mở mắt, khiến cô giật mình.

Cố Lan Tiết nói: “Thả tôi ra.”

Vân Ngưng Nguyệt lắc đầu: “Không được, anh quá nguy hiểm.”

Anh thở dài: “Tôi đi WC.”

Vân Ngưng Nguyệt lúc này mới thả anh ra, vừa cởi dây thừng vừa oán giận: “Anh không biết em trói anh tốn bao nhiêu sức lực đâu.”

Cô cúi đầu, tháo dây.

Chỉ nghe trên đỉnh dầu, Cố Lan Tiết sâu kín nói: “Tôi  lừa em cởi trói, cũng rất phí sức.”

…… Hả?

Vân Ngưng Nguyệt giương mắt, đối mặt với ánh mắt nặng nề của Cố Lan Tiết. 

Hình như không đúng lắm.

Cố Lan Tiết chưa bao giờ nhìn người khác như vậy, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng lạ thường.

Vừa mới tháo xong dây thừng, bây giờ đang nắm chặt tay cô, người cũng hoàn toàn tự do; Vân Ngưng Nguyệt ngay cả một câu “nắm chặt” cũng chưa kịp nói, đã bị Cố Lan Tiết xoay người đè trên giường.

Tình hình giống y như đêm hôm qua, có điều bây giờ cô còn đáng thương hơn, Cố Lan Tiết càng khó lừa hơn.

Chính xác mà nói, anh ngày càng gian xảo.

Bàn tay to của Cố Lan Tiết bóp cổ tay cô, đè trên đầu, cô giống như con cá bị cố định lại, ngay cả một khe hở để giãy giụa cũng không có.

Đôi tay rảnh rỗi còn lại đem dây thừng vứt xuống đất, Cố Lan Tiết từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt mở miệng, khóe môi mang theo ý cười, còn có vẻ thần bí: “Xem em làm thế nào đánh tôi.”

Vân Ngưng Nguyệt run lập cập.

Cô vừa thuyết phục chính mình bình tĩnh lại, vừa thẳng thắn nhìn anh: “Anh không phải mộng du.”

Cố Lan Tiết hỏi lại: “Ai nói với em là tôi mộng du?”

Anh cúi người xuống, chóp mũi sắp đụng vào mũi cô.

Hành động thân mật như thế, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, hơi thở, tiếng tim đập. Lỗ tai và thái dương cọ vào nhau, thân mật khăng khít.

Vân Ngưng Nguyệt thậm chí có thể từ trong ánh mắt anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của mình.

Cố Lan Tiết cười nhẹ một tiếng: “Tôi rất tỉnh táo, tôi biết rõ mình đang làm gì.”

Tay anh vuốt ve khuôn mặt Vân Ngưng Nguyệt, cẩn thận tỉ mỉ, vẽ từ chân mày đến cằm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play