Phương Mẫn rõ ràng không muốn, người đàn ông của cô phải vất vả cõng một bịch thức ăn lên đây, việc này dễ lắm chắc? Tại sao phải chia cho người không quen không biết ăn chứ?
Tầm mắt của Tưởng Cẩn Du chuyển sang Cố Hàm Ninh thì thấy cô bận rộn lấy thứ linh tinh gì đó từ trong ba lô ra, bộ dạng rất bận bịu, Triệu Thừa Dư không cúi đầu, chỉ cười như có như không nhìn cậu ta một cái, sau đó thì cúi đầu đi giúp Cố Hàm Ninh.
“Chị Cố….” Tưởng Cẩn Du vừa hé miệng, vừa nói một câu, Mao Kiệt từ bên kia gọi to: “Tưởng Cẩn Du, đàn em Tưởng! Cậu không mang thức ăn đến phải không? Đến đây, anh mang nhiều lắm, đến đây cho cậu một ít” Nói xong, Mao Kiệt còn ân cần bước nhanh tới: “Cậu đừng ngại gì hết, anh cũng biết nhóm người mới không đem đồ đi, cho nên đặc biệt mang nhiều, tuyệt đối đủ cho cậu ăn, yên tâm, cho dù cậu ăn nhiều thế nào, đàn anh đây cũng sẽ không bị đói đâu!”
Tưởng Cẩn Du bị Mao Kiệt có lòng tốt đem đi, Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi liếc nhìn Triệu Thừa Dư, hai người nhịn không được cười to.
Hai cặp tinh nhân bọn họ đều mang không ít đồ, nhưng ba lô của hai người Cố Hàm Ninh vẫn to nhiều, nhét nhiều đồ hơn. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Vạn Thành dáng người hơi gầy, lại nhìn thân hình thon dài của bạn học Triệu, nghĩ đến những múi cơ giấu dưới lớp quần áo, cảm thấy rất hài lòng.
Bạn trai, cu li, thợ sửa chữa máy tính, thợ khuôn vác, quả nhiên một người đàn ông tốt là phải đảm nhiệm được rất nhiều vai trò.
Triệu Thừa Dư và Vạn Thành nhóm lửa, Cố Hàm Ninh cùng với Phương Mẫn nấu ăn, chờ đến lúc ngọn lửa được nhóm lên cũng là lúc mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, từng dải nắng chiều đỏ rực nhuộm đỏ cả đỉnh núi, toàn bộ thế giới từ từ tĩnh lặng trong ráng chiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play