Không một ai muốn nghe ý kiến của Đổng Vĩ Bân, và thực ra, Đổng Vĩ Bân cũng chẳng có ý kiến gì. Bởi vì, trước đó khi anh ta hấp tấp chen ngang vào cuộc nói chuyện, rồi bị Hạ Ninh mỉa mai, thì trong lòng cũng đã cảm thấy không mấy dễ chịu. Trớ trêu thay, những lời của Hạ Ninh lại nói trúng tim đen khiến anh ta không tài nào phản bác được. Cho nên, lần này anh ta đã biết điều hơn, và không còn mở miệng tự rước lấy sự khó chịu nữa.
Sau đó, Thang Lực lái xe quay trở lại khu vực nội thành của thành phố A. Anh đi thẳng đến một trong những ngôi miếu nằm trong phạm vi thành phố, nhưng theo như tìm kiếm thì nó lại không mấy nổi tiếng ở địa phương. Nhờ vào sự chỉ dẫn của hệ thống định vị, bọn họ mới có thể tìm được ngôi miếu nằm ở khu vực cách xa trung tâm thành phố này. Nơi này trông có vẻ thực sự không có nhiều người qua lại vậy nên không gian khá yên tĩnh.
Thang Lực đỗ xe ở một nơi gần đó. Sau đó, anh cùng Hạ Ninh và người còn lại đi đến gõ cửa. Không biết là vì nơi này xưa nay không mở cửa cho khách hành hương, hay là vì họ đến không đúng ngày. Hai cánh cửa gỗ vẫn luôn đóng chặt im lìm. Lúc này, Thang Lực chợt nhìn thấy nút chuông cửa ở một góc cánh cửa nên liền đưa tay lên bấm mấy lần, và chỉ một lát sau đã có người ra mở cửa.
Người ra mở cửa cho bọn họ là một nhà sư trạc hai, ba mươi tuổi. Trên người người nọ mặc một bộ tăng bào màu xám tro, chân thì quấn xà cạp. Khi nhìn thấy ba người đứng trước cửa, người nọ không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên. Có lẽ, vì những ngày như thế này trước đây thường không có ai đột nhiên đến thăm, cho nên nhất thời đối phương có chút không hiểu rõ tình hình.
"Thưa sư thầy, chào thầy." Thang Lực nhanh chóng lên tiếng chào hỏi nhà sư vừa mở cửa cho họ, đồng thời cũng đưa thẻ ngành của mình ra: "Chúng tôi là người của sở cảnh sát, hôm nay chúng tôi đến đây để tìm hiểu một vài tình hình. Xin hỏi ở đây có từng tiếp nhận một thanh niên tên là Miêu Viễn đến ở lại trong miếu không ạ?"
"Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm. Ở chỗ chúng tôi cũng có mấy vị cư sĩ đang ở lại. Tuy nhiên pháp danh thế tục của họ thì tôi cũng không biết hết được." Nhà sư mở cửa cho họ tỏ ra có chút khó xử: "Hay là các vị cứ vào trong đi. Tôi sẽ dẫn các vị đi gặp viện chủ của chúng tôi. Có chuyện gì các vị cứ trao đổi trực tiếp với viện chủ của chúng tôi là được."
"Tôi vào trong cũng không có vấn đề gì chứ ạ?" Hạ Ninh vốn không phải là người có tín ngưỡng tôn giáo. Cô chỉ giữ thái độ tôn trọng đối với tín ngưỡng của người khác. Cho nên, đối với những quy tắc ở những nơi như chùa miếu, cô cũng không hiểu biết nhiều lắm. Một vài kiến thức sơ sài mà cô biết phần lớn đều đến từ những bộ phim truyền hình võ hiệp, thậm chí là từ Tây Du Ký. Còn như ngôi miếu lớn có hương khói thịnh vượng mà họ vừa mới đến lúc trước thì cô lại không có chút e ngại nào. Bởi vì ở đó có rất nhiều người từ khắp nơi đổ về thắp hương bái Phật, có cả nam phụ lão ấu. Hơn nữa, người ta cũng mở rộng cửa đón tiếp khách thập phương. Như vậy, về cơ bản, có thể hiểu rằng đối với những người có tín ngưỡng, đó là nơi để họ hành hương, lễ bái. Còn đối với những người không có tín ngưỡng, thì đó cũng tương đương như một địa điểm tham quan khá đặc biệt. Thế nhưng, nơi này thì lại không giống như vậy. Nơi này trông rất yên tĩnh, cửa lớn lại đóng chặt, cho nên Hạ Ninh mới cảm thấy có chút không chắc chắn không biết có quy định nào cấm người nữ vào trong hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT