Hạ Ninh còn định hỏi thêm vài câu, nhưng Thang Lực đã không nói không rằng mà bước vào nhà của người báo án. Cô cũng đành tạm dừng ý định tiếp tục hỏi han, rồi nhanh chóng theo sau Thang Lực bước vào trong.
Đây là một căn hộ rộng khoảng hơn sáu mươi mét vuông, với cấu trúc hai phòng ngủ và một phòng khách được bố trí rất gọn gàng. Nội thất trong nhà khá đơn giản, không có gì quá xa hoa, nhưng không khí trông rất ấm cúng. Từ những đồ vật trong nhà có thể đoán đây là nơi sinh sống của một cặp vợ chồng trẻ, không có người già và cũng không có trẻ con.
Sau khi Thang Lực và Hạ Ninh bước vào, người đàn ông vội vàng đóng cửa lại, như thể không muốn để chuyện báo án bị những người hàng xóm khác nghe thấy. Còn tại sao lại như vậy thì Hạ Ninh cũng cảm thấy hơi tò mò, nhưng trước khi tìm hiểu rõ lý do báo án thì vấn đề này tạm thời không quan trọng lắm.
Lần này, không cần ai trong số họ phải mở lời hỏi thì người đàn ông trẻ tuổi đã chủ động lên tiếng. Anh ta vừa chỉ vào trần nhà phòng khách vừa nói với Thang Lực và Hạ Ninh: “Sáng sớm nay khi vợ tôi dậy đi vệ sinh thì bỗng nhiên phát hiện ra trần nhà chúng tôi có điều gì đó không ổn. Cô ấy cảm thấy rất sợ, nên liền gọi tôi dậy để kiểm tra. Tôi dậy xem thì thấy chuyện này có vẻ không ổn, thế nên mới gọi báo ngay cho cảnh sát.”
Hạ Ninh nghe anh ta giải thích, rồi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ lên trần nhà. Đã hơn bốn mươi phút trôi qua kể từ lúc cô nhận cuộc gọi, lúc này ngoài trời đã sáng rõ hơn nhiều. Phòng khách này hướng về phía nam, ánh sáng khá tốt, cho nên việc quan sát mọi thứ trong phòng cũng trở nên dễ dàng hơn. Nhờ ánh sáng từ cửa sổ, Hạ Ninh liền nhìn thấy trên trần nhà, ngay vị trí treo đèn chùm pha lê nhỏ, có một mảng màu đỏ nhạt lan ra từ chân đèn. Trần nhà vốn phải trắng tinh, nhưng từ chỗ đèn chùm bỗng xuất hiện một vệt đỏ không đều màu, với đường kính khoảng nửa mét đang dần loang rộng ra. Nhìn màu sắc và diện tích vệt đỏ, Hạ Ninh đoán rằng có thể tầng trên đã bị ngập nước nghiêm trọng, cho nên mới khiến cho nước thấm xuống dưới. Dù đã bị thấm qua nhiều lớp, nhưng màu sắc của nó vẫn còn khá rõ ràng.
“Hai người nghĩ đây là...?” Hạ Ninh cố tình không nói hết câu để tạo điểm nhấn cho câu hỏi.
Quả nhiên, người đàn ông trẻ tuổi lập tức gật đầu, sau đó anh ta liền bổ sung nốt phần còn lại: “Máu! Chúng tôi nghĩ đó là máu thấm từ sàn nhà ở lầu trên qua cái lỗ treo đèn này!”
“Anh có thể nói cụ thể hơn không? Tại sao các anh lại có suy nghĩ như vậy? Đây là nhà của hai người mua hay chỉ là nhà thuê? Hai người sống ở đây bao lâu rồi? Có quen biết với hàng xóm ở tầng trên không?” Hạ Ninh vốn định để Thang Lực đặt câu hỏi, vì dù gì anh cũng có kinh nghiệm dày dặn hơn cô, nhưng sau khi cô đợi một lúc lâu thì vẫn không thấy Thang Lực lên tiếng, thế nên cô quyết định chủ động lên tiếng hỏi người báo án.
Người đàn ông trẻ vòng tay ôm người phụ nữ đứng bên cạnh, như thể anh ta đang cố gắng tiếp thêm can đảm cho vợ của mình. Khuôn mặt của người phụ nữ dần trở nên trắng bệch vì lo lắng, trông như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Sau đó người đàn ông nói tiếp với Hạ Ninh và Thang Lực: “Căn hộ này là chúng tôi mua. Chúng tôi vừa mới dọn vào ở chưa được bao lâu, cho nên vẫn chưa quen biết nhiều với những hàng xóm kế bên. Vợ chồng tôi không có điều kiện lắm, lúc kết hôn không đủ tiền mua nhà, mãi đến năm nay mới có thể tích cóp đủ để đặt cọc mua một căn hộ cũ qua trung gian. Chúng tôi đã sửa sang lại một chút, nhưng không đủ tiền nên không sửa lại trần, và cũng không dán giấy dán tường, chỉ mua mỗi cái đèn chùm vợ tôi thích. Chúng tôi mới chuyển vào đây ở còn chưa đầy hai tuần, nhiều thứ vẫn còn chưa sắp xếp xong...” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Nói vào trọng tâm.” Thang Lực từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng. Có vẻ như anh không thể chịu đựng nổi việc người đàn ông cứ luyên thuyên nói một tràng dài mà chẳng đề cập đến lý do cụ thể của việc báo án, cho nên anh buộc phải lên tiếng nhắc nhở.
Người đàn ông hơi ngượng ngùng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói. Lần này anh ta đã đi thẳng vào vấn đề: “Vì căn nhà này mua không dễ, cho nên vợ chồng tôi đều rất quý nó, chúng tôi luôn chú ý từng chi tiết nhỏ, và rất sợ có chỗ nào đó bị hư hỏng. Vợ tôi rất thích cái đèn chùm đó, dù bật hay tắt, sáng hay tối cô ấy đều thích ngắm nhìn nó. Sáng nay khi cô ấy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, cô ấy lại nhìn lên cái đèn và chợt phát hiện một mảng trên trần nhà có màu khác lạ. Ban đầu cô ấy còn tưởng là căn hộ ở lầu trên bị rò rỉ nước, cho nên nước mới thấm qua sàn chảy xuống nhà chúng tôi, nếu vậy thì tường nhà chúng tôi chắc chắn sẽ bị nứt và bong tróc, cho nên cô ấy liền vội vàng bật đèn lên để kiểm tra. Nhưng khi bật đèn lên, cô ấy lập tức sững sờ vì thấy màu nước không giống với màu nước thường thấy, mà lại nhìn giống máu hơn, thế là cô ấy lập tức gọi tôi dậy. Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất lạ, các anh chị cũng xem thử đi, là cái chỗ đã khô lại kia, chẳng phải màu sắc của nó nhìn rất giống máu sao?”
"Vậy hai người làm nghề gì mà lại không quen biết hàng xóm tầng trên? Tại sao hai người lại nghĩ ngay đó là máu? Chẳng lẽ không thể là thứ gì khác sao?" Hạ Ninh cất tiếng dò hỏi. Thực ra, khi nhìn thấy vệt màu đỏ loang ra, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô cũng là vết máu bị pha loãng. Mặc dù không phải lúc nào cô cũng làm công tác tuyến đầu, nhưng với chuyên ngành điều tra hình sự mà cô đã học và công tác lâu năm tại sở cảnh sát, việc liên tưởng đến điều này là chuyện bình thường, nhưng tại sao cặp vợ chồng này lại ngay lập tức nghĩ đến máu và một vụ án hình sự?
"Chúng tôi đều là giáo viên tiểu học.” Người đàn ông trả lời: "Thật ra chúng tôi cũng không biết đó có phải là máu hay không, nhưng chuyện này không nên suy đoán bừa. Vất vả lắm chúng tôi mới có thể mua được căn nhà này, có thể nói là đã dồn hết gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm của hai người chúng tôi. Nếu không phải là máu thì càng tốt, chúng tôi chỉ cần thương lượng với hàng xóm để sửa lại lớp sơn trần nhà, nhưng nếu đó thật sự là máu... thì tính chất sự việc sẽ khác hoàn toàn. Ai biết được người sống ở tầng trên là ai, nhỡ đâu... tôi chỉ nói nhỡ mà thôi, nhỡ đó là kẻ chuyên đi làm điều xấu thì sao? Nếu chúng tôi mạo muội lên gõ cửa nói chuyện, rồi lỡ như bị người đó làm hại thì sao... Chúng tôi còn trẻ, mới kết hôn chưa lâu, hơn nữa chúng tôi còn chưa có con nữa."
Nghe anh ta nói như vậy, Hạ Ninh liền hiểu ra rằng hai người bọn họ đang muốn nhờ cảnh sát giải tỏa nỗi nghi ngờ của mình. Nếu có vấn đề thì cảnh sát sẽ lập tức giải quyết, còn nếu không có gì thì đó chỉ là một phen hoảng hốt vô ích, và hai người bọn họ có thể yên tâm đi tìm người hàng xóm đó để đòi bồi thường mà không cần phải lo sợ bất cứ chuyện gì.
Mặc dù hành động của người báo án có phần ích kỷ, nhưng vì bọn họ cũng đã đến hiện trường, cho nên cũng không thể phớt lờ. Hạ Ninh liền nhìn về phía Thang Lực, và Thang Lực cũng hiểu ý của cô. Bởi vì Hạ Ninh là người mới đến chưa lâu, chỉ quen với đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự, và còn chưa quen biết nhiều với những bộ phận khác. Do đó, việc gọi người đến kiểm tra xem chất lỏng màu đỏ trên trần nhà có phải là máu hay không sẽ do Thang Lực, người đã làm việc trong đội hình sự từ khi tốt nghiệp, phụ trách.
Sau khi Thang Lực gọi điện, người từ sở cảnh sát vẫn cần thời gian để đến nơi. Nhìn cặp vợ chồng báo án mặc đồ ngủ, cũng như căn phòng ngủ kiểu bán mở của hai người bọn họ, Thang Lực bỗng liếc nhìn Hạ Ninh. Cô lập tức hiểu ý anh, sau đó liền quay sang hỏi cặp vợ chồng: "Đồng nghiệp của chúng tôi sẽ đến đây ngay thôi, hai anh chị... có thấy bất tiện không? Nếu cảm thấy không tiện thì chúng tôi có thể ra ngoài đợi, đợi đến khi người của chúng tôi tới rồi cùng vào."
"Không cần, không cần phải phiền phức vậy đâu!" Người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn mang dáng vẻ rụt rè, nhưng sau ngay khi nghe Hạ Ninh nói vậy, người nọ liền vội vàng lên tiếng trả lời, như thể sợ rằng chỉ cần chậm một chút thì Hạ Ninh và Thang Lực sẽ thật sự ra ngoài: "Hai anh chị cứ ở đây với chúng tôi đi! Càng đông người thì càng có thêm can đảm, nếu các anh chị ra ngoài rồi tôi sẽ cảm thấy bất an lắm."
Nghe cách cô ta nói cứ như thể đã chắc chắn rằng chất lỏng trên trần nhà là máu, và trên tầng chắc chắn đã xảy ra một vụ án kinh hoàng nào đó vậy, mặc dù vậy, nhưng Hạ Ninh và Thang Lực cũng không tranh luận gì thêm. Cả bốn người cùng ngồi xuống trên chiếc ghế sofa nhỏ ở phòng khách, và im lặng chờ những người khác đến. Trong căn phòng khách lúc này, ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Trong quá trình chờ đợi im lặng này, Hạ Ninh có chút cảm giác buồn chán. Tuy nhiên, vì tính chất vụ án vẫn chưa được xác định, hay nói đúng hơn là vẫn chưa biết liệu đây có phải là một vụ án hình sự hay không, cho nên cô không muốn lãng phí lời nói lúc này. Cô nhiều lần nhìn sang Thang Lực, và luôn thấy anh ngồi rất điềm tĩnh, dường như sự im lặng này là trạng thái làm anh cảm thấy thoải mái nhất.
Thật lạ là Hạ Ninh vốn không thể chịu nổi sự im lặng, nhưng mỗi khi làm việc cùng Thang Lực, khi anh lười mở miệng nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt từ anh, thì cô đã ngay lập tức hiểu được ý tứ ngầm trong ánh nhìn đó. Có lẽ cũng vì lý do này mà Đội trưởng Dương thường xuyên ghép cặp hai người bọn họ cùng xử lý công việc, và dù Thang Lực vốn ghét sự ồn ào và không thích nói chuyện, nhưng anh cũng chưa bao giờ phản đối chuyện này.