Thang Lực cũng gật đầu, rồi anh lại đi đến trước cửa sổ và cúi đầu xuống cẩn thận quan sát một lượt, nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì đáng chú ý. Cái vết máu nhỏ đó rất nhỏ và mờ, dù cả Thang Lực và Hạ Ninh không phải là chuyên gia về dấu vết nhưng bọn họ vẫn có thể nhận định bằng kiến thức nghề nghiệp cơ bản rằng đây là vết bẩn vô tình để lại. Tuy nhiên, làm thế nào mà vết máu nhỏ và có hình dạng không rõ ràng này lại dính vào đó thì bọn họ không thể kết luận vội vàng, nhất là như Hạ Ninh đã nói, cửa sổ trong bếp không lớn, chiều rộng của khung cửa sổ cũng chỉ lớn hơn một chút so với vai của Thang Lực, và đây là loại cửa sổ gỗ kiểu cũ, chỉ có một phần có thể mở ra, phần còn lại đóng kín chỉ để lấy ánh sáng.
Với chiều rộng như vậy, Hạ Ninh có thể chui vào chui ra, nhưng Thang Lực với thân hình hơi vạm vỡ có lẽ sẽ cảm thấy có phần chật chội. Hơn nữa, mặc dù dưới lầu không phải là mặt đường mà là một khu đất trống, nhưng không có vật che khuất nào, thậm chí không có cây cao, việc ra vào từ đây sẽ rất dễ bị người khác nhìn thấy.
“Có lấy được dấu vân tay có hiệu quả từ cửa sổ này không?” Thang Lực hỏi một đồng nghiệp trong nhóm kỹ thuật hình sự.
Đồng nghiệp kỹ thuật hình sự gật đầu: "Có, sau khi về chúng tôi sẽ so sánh với dấu vân tay của nạn nhân, sau đó tiến hành kiểm tra và loại trừ. Ở cửa sổ này, chúng tôi cũng đã lấy được một bộ dấu vân tay rất nhỏ."
“Rất nhỏ? Ý của anh là sao?” Hạ Ninh không hiểu và lập tức lên tiếng hỏi lại với vẻ nghi ngờ.
“Ý là rất nhỏ, đúng như nghĩa đen." Người đồng nghiệp kia trả lời: “Dựa trên kích thước của dấu vân tay, tôi cảm giác nó thuộc về một em bé có ngón tay cực kỳ nhỏ. Hai người chắc vẫn chưa lập gia đình và chưa có con phải không? Với kinh nghiệm còn rất mới của một ông bố vừa lên chức như tôi, không chỉ là trẻ con đâu, mà dấu vân tay này có lẽ thuộc về một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn rất nhỏ chỉ tầm vài tuần tuổi thôi. Dấu vân tay không quá rõ nét, nhưng vẫn khá hoàn chỉnh."
“Dấu vân tay của một đứa trẻ nhỏ như vậy sao?” Hạ Ninh thoáng ngẩn người, lúc này cô mới nhớ lại hình dạng của nạn nhân trong phòng ngủ. Cô đoán rằng nạn nhân có thể chỉ khoảng 20 đến 25 tuổi, như lời của pháp y Lưu đã nói. Nếu nạn nhân mới kết hôn và có con thì cũng không phải là không thể, nhưng ngôi nhà cũ và nhỏ bé này nhìn chẳng giống nơi có thể nuôi một đứa trẻ sơ sinh. Chưa nói đến điều kiện nhà cửa, chỉ riêng căn phòng ngủ của nạn nhân chỉ có một chiếc giường đôi, và từ những vết bụi và vết bẩn trên bàn máy tính, có vẻ như nạn nhân là một người rất nghiện mạng. Thêm vào đó, trong nhà không có những vật dụng dành cho trẻ sơ sinh như cũi, xe đẩy hay thậm chí là những món đồ chơi nhỏ như lục lạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play