Hạ Ninh chuẩn bị quay lại thành phố A. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô rời xa gia đình, nhưng cha mẹ cô vẫn không khỏi lưu luyến, bởi vì công việc của Hạ Ninh có tính chất đặc biệt, có thể nói là nguy hiểm hơn nhiều so với các cô gái khác. Cô lại sống ở nơi xa một mình, sao cha mẹ có thể không lo lắng cho cô được cơ chứ?
Khi biết rằng Thang Lực sẽ đến đón Hạ Ninh khi cô trở về thành phố A, cha mẹ cô liền cảm thấy rất vui. Bọn họ luôn lo lắng rằng sau khi tiễn cô đi với một bầu không khí ấm áp tại nhà thì cô sẽ cảm thấy cô đơn một mình khi đến nơi. Mẹ Hà vì muốn cảm ơn Thang Lực đã chăm sóc và giúp đỡ con gái mình nên đã dậy từ sớm để làm sủi cảo, bà ấy còn chọn những món thịt xông khói và thịt kho đã chuẩn bị cho dịp Tết, cắt sẵn rồi xếp vào vài hộp nhựa, đặt chung với sủi cảo đã nấu chín, trước khi đi còn không quên dặn Hạ Ninh nhớ mang theo để biếu Thang Lực coi như một lời cảm ơn nhỏ. Ban đầu Hạ Ninh không muốn mang theo nhiều đồ, nhưng cô không thể từ chối sự kiên quyết của mẹ, nên cuối cùng cô đành phải mang tất cả những hộp đồ nặng trĩu đó từ nhà ra bến xe, rồi lên xe trở về thành phố A.
Chuyến đi từ thành phố C đến thành phố A cũng không lâu lắm, Hạ Ninh lên xe vào buổi chiều, và đến thành phố A khi trời còn chưa tối. Sau Tết Nguyên Đán, mùa đông đã qua và tiết trời đang dần chuyển sang xuân, vì vậy ban ngày cũng dài hơn trước. Thời tiết mỗi ngày càng ấm dần lên, Hạ Ninh mặc một chiếc áo dạ thay vì áo khoác dày để thuận tiện di chuyển. Khi xe vừa dừng lại ở bến, khi cô vừa đưa mắt nhìn qua cửa kính thì lập tức thấy Thang Lực đang mặc một chiếc áo khoác đen cao cổ mang theo gương mặt không biểu cảm đứng đợi cô, trông dáng vẻ của anh có phần hơi lạnh lùng.
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô vẫy tay qua cửa kính, khuôn mặt anh chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt anh bỗng nhiên trở nên mềm mại hơn, anh bước nhanh về phía xe, và khi Hạ Ninh mang theo túi đồ nặng bước xuống, anh đã nhanh chóng tiến lên nhận lấy túi đồ từ tay cô.
"Để tôi cầm cho." Anh nhận thấy túi đồ cô đang cầm thật sự rất nặng.
Hạ Ninh cũng không khách sáo với anh và liền thản nhiên đưa túi cho anh: "Được, vậy anh cầm đi, dù sao trong này có hơn nửa là đồ của anh đấy."
Thang Lực lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền nhanh chóng hiểu ra, anh chợt bật cười và nói: "Cảm ơn chú bác dùm tôi nhé."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play