Trương Kiến vừa nói vừa đặt túi đồ lên trên cái bàn gần đó, sau đó anh ta bắt đầu lấy từng món ra, còn miệng thì vẫn nhiệt tình nói:
"Không biết khẩu vị của mọi người như thế nào, nên tôi liền mua mỗi thứ một ít, chắc chắn sẽ có cái hợp với mọi người. Tôi nghĩ mọi người làm cảnh sát chắc bận rộn lắm, không được để bụng đói khó chịu, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến công việc. Vì vậy sáng nay tôi đặc biệt lái xe đến..."
“Xin lỗi, anh Trương, hôm nay chúng tôi gọi anh đến đây là để hợp tác điều tra vụ án của Chúc Phán Hương. Vì muốn tránh nghi ngờ, lòng tốt của anh chúng tôi xin ghi nhận, nhưng những món này chúng tôi không thể nhận. Một lát nữa sau khi điều tra xong, anh mang chúng về đi, không cần phải bày ra nữa đâu." Hạ Ninh lập tức lên tiếng ngăn lại động tác của anh ta khi thấy anh ta lại chuẩn bị lấy thêm đồ ăn ra, và ra hiệu cho anh ta cất những thứ đã lấy ra trở lại túi.
Cả người Trương Kiến chợt khựng lại, vẻ mặt anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười tươi ban nãy, nhưng ánh mắt thoáng hiện chút bối rối và không thoải mái. Tuy nhiên, là người từng trải trên thương trường, anh ta không để lộ sự lúng túng rõ ràng mà vẫn cố giữ vẻ niềm nở, động tác tay thì dừng lại, nhưng cũng không làm theo lời Hạ Ninh là cất lại đồ ăn, mà vẫn để nguyên chúng trên bàn.
"Ôi dào, mọi người à, sao phải làm nghiêm trọng thế? Công là công, tư là tư. Về công việc, cho dù các anh chị muốn hỏi gì, tôi chắc chắn sẽ phối hợp hết mình." Anh ta nói với vẻ chân thành: "Nhưng thật ra trong lòng tôi từ nhỏ cũng từng mơ ước làm quân nhân hoặc cảnh sát. Đàn ông ai mà chưa từng có giấc mơ đó chứ? Nhưng tôi lại không đủ năng lực để thực hiện mơ ước của mình, nhưng điều đó không thể ngăn tôi ngưỡng mộ các anh chị. Vậy nên cứ coi như làm quen, kết bạn đi! Một chút đồ ăn sáng này cũng không đáng gì cả, chỉ là mấy món lề đường và cũng không đáng mấy đồng. Nếu ngay cả chuyện này mọi người cũng không nhận thì chúng ta có vẻ xa cách quá rồi đấy."
Sau đó Thang Lực nhanh chóng bước đến thay anh ta cất tất cả đồ ăn sáng trên bàn lại vào túi, sau đó anh mới lên tiếng: "Nếu anh muốn kết bạn thì đợi sau khi vụ án của Chúc Phán Hương có kết quả rồi nói cũng chưa muộn."
Trương Kiến nghe thấy thế thì liền cười gượng và cũng lập tức hiểu ý của Thang Lực, nhưng anh ta lại giả vờ bày ra vẻ mặt không hiểu để không phá vỡ bầu không khí lúc này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT