“Chị gái à, bọn em chỉ muốn nói chuyện với anh Thang Lực mà thôi, hơn nữa mẹ em dù gì cũng là bậc trưởng bối, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, chứ không thể giống ngày hôm đó chị dọa em bằng cách lấy còng tay ra, rồi đe dọa bắt mẹ em vào tù, có đúng không?” Quan Tâm lên tiếng rất ‘đúng lúc’.
“Thì ra là cô!” Nghe Quan Tâm nói vậy, sắc mặt của mẹ cô ta lập tức thay đổi. Từ vẻ thờ ơ lập tức chuyển sang lườm nguýt, sau đó bà ta tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Hạ Ninh: “Tôi còn không biết ai là người tùy tiện lấy còng tay ra dọa con gái tôi, hóa ra lại là cô. Được rồi, vậy tôi hỏi thẳng cô: Cô làm cảnh sát kiểu gì mà dám tùy tiện lấy còng tay ra dọa người thế? Đe dọa một đứa học sinh còn nhỏ tuổi, bảo là sẽ bắt nó vào tù. Đây là do cơ quan cảnh sát giáo dục cô như vậy, hay là cha mẹ cô dạy cô như vậy? Trên đời này còn có pháp luật hay không đây?”
“Bà Quan, tôi hiểu rồi, chuyện cắt xén lời người khác chắc là truyền thống của gia đình bà nhỉ?” Hạ Ninh không chỉ không nổi giận mà còn cười phá lên, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó. “Bà không nghe tôi vừa nói gì với con gái bà sao? Chuyện này là do cô ta đã cố tình làm cản trở công việc của chúng tôi trước, hơn nữa tôi lấy còng tay ra cũng không hoàn toàn là để dọa cô ta. Nếu không phải vì nghĩ cô ta còn nhỏ tuổi, cộng với việc nhà bà có quen biết với Thang Lực, cho nên chúng tôi mới nương tay chỉ cảnh cáo bằng miệng, thì e rằng hôm nay bác đến đây không phải để tranh luận, mà là để làm thủ tục tạm giam cho con gái bà rồi.”
“Cản trở công việc gì chứ! Con gái tôi còn nhỏ, nó có biết gì đâu mà cản trở công việc của mấy người! Mà cô nói là cản trở, chẳng phải chỉ toàn là nói mồm thôi sao? Cô có bằng chứng gì không? Đúng là lớn tuổi nhưng lại rất hống hách, mở miệng ra là muốn giáo huấn người khác. Nếu như là thời trước, chẳng phải con tôi đã sớm bị cô dẫn vào phòng ép cung rồi sao?” Mẹ Quan Tâm hiển nhiên đang rất tức giận với thái độ của Hạ Ninh, bà ta những phủ nhận hoàn toàn hành động của con gái mình mà còn quay lại đổ lỗi cho Hạ Ninh cố ý gây khó dễ cho con gái của bà ta.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà.” Quan Tâm đứng bên cạnh với hai mắt đỏ hoe trông như sắp khóc, chưa kể trong giọng điệu còn có vài phần nghẹn ngào: "Đừng trách chị ấy, chị ấy cũng không còn cách nào khác. Chị ấy vừa mới đi làm chưa lâu, áp lực công việc vốn đã rất lớn, bây giờ công việc lại xảy ra vấn đề, chắc chắn chị ấy cũng rất lo lắng, chứ không phải cố ý trút giận lên người khác đâu. Chị ấy cũng khổ tâm lắm.”
“Con à, con đúng là đứa trẻ mềm lòng, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác! Con mà cứ như vậy thì cuối cùng chỉ có con là người chịu thiệt thôi!” Mẹ Quan Tâm thở dài một cái rồi còn bày đặt làm ra vẻ bất lực. Sau đó bà ta liền quay đầu hung hăng nhìn thẳng vào Hạ Ninh: “Lần này suýt chút nữa con đã phải gánh tội thay người ta rồi. Con không thể cứ nhún nhường mãi để mặc người khác muốn làm gì thì làm như thế được!”
Hạ Ninh đứng bên cạnh vẫn mang tâm thái ung dung như thể đang xem kịch. Rõ ràng hai mẹ con nhà này không chỉ muốn tìm Thang Lực để gây phiền phức mà còn muốn đổi trắng thay đen, biến chuyện Quan Tâm vì mục đích cá nhân mà gây rối công việc của cảnh sát bọn họ thành chuyện Hạ Ninh làm hỏng việc, sau đó liền lôi Quan Tâm ra chịu trận thay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play