Sau khi nghe những lời nói của anh ta, Thang Lực liền nhíu mày. Mức độ hợp tác của Tống Thiên Lộc ít nhất trông có vẻ khá cao, nhưng lý do và nội dung anh ta nói lại có sự khác biệt rõ rệt so với những gì mà bọn họ mong đợi.
Rõ ràng Hạ Ninh cũng có cùng quan điểm như vậy. Sau khi Tống Thiên Lộc nói xong, cô mới lên tiếng hỏi anh ta: “Vậy anh có thể giải thích cho chúng tôi nghe anh thuê nhà kho đó để làm gì không?”
Khuôn mặt Tống Thiên Lộc lập tức tái đi, anh ta muốn cười với Hạ Ninh và Thang Lực, nhưng dù cho anh ta có cố gắng như thế nào thì cũng không thể nở nổi một nụ cười, cuối cùng anh ta chỉ có thể khổ sở nói: “Thật ra chuyện này là như vầy, tôi có thể giải thích, các người nhất định phải tin tôi. Thực ra tôi cũng biết chính mình đã làm hỏng chuyện này rồi. Vốn dĩ đây là một chuyện kiểu 'tò mò hại chết mèo', tôi lại tự rước rắc rối vào thân, nên mới sợ và giải thích không được rõ ràng. Nếu không thì tôi cũng đâu cần phải chạy xe đường xa vất vả thế này, tự hành hạ bản thân mình như vậy chứ."
Hạ Ninh và Thang Lực không nói gì. Tống Thiên Lộc vốn đã quen sống trong nhung lụa, nên cách nói chuyện của anh ta rõ ràng khác biệt so với bọn họ. Anh ta nghĩ là "khổ cực chạy đi chạy lại", nhưng đối với Hạ Ninh và Thang Lực mà nói, những ngày qua anh ta ăn uống ở nhà hàng sang trọng, ở khách sạn cao cấp, bọn họ không hề cảm nhận được sự vất vả nào từ anh ta. Làm gì có người chịu khổ nào lại có thể vừa tắm nắng ở khách sạn nghỉ dưỡng, vừa tán tỉnh các cô gái xinh đẹp, vừa trả tiền để cô ta làm spa, và lại còn muốn thuê du thuyền dẫn cô ta đi chơi?
Tống Thiên Lộc dường như cũng nhận ra sự không đồng tình của hai người bọn họ đối với lời nói của mình, vì vậy anh ta cũng không quên giải thích thêm: “Tôi nói thật đấy, các người không thể hiểu được, không thể tưởng tượng nổi tôi đã lo lắng như thế nào trong suốt những ngày qua đâu, không có lúc nào là tôi yên tâm cả, lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, sợ các người đến tìm tôi, sợ các người nghi ngờ tôi, có những lúc đêm khuya tôi cũng không ngủ được, nghĩ thử xem, đây gọi là kiểu sống gì đây? Nếu không thì tôi đã quyết tâm trở lại giải thích rõ ràng với các người rồi! Đau dài không bằng đau ngắn! Nhưng tôi lại sợ, sợ mình không thể nói rõ, sợ các người lại không chịu tin tôi, đến lúc đó tôi lại gặp rắc rối lớn hơn.”
“Vậy bây giờ anh đã trở về rồi, anh nói thử nghe xem chúng tôi có thể tin anh không.” Hạ Ninh nói.
Tống Thiên Lộc mang theo mặt mày ủ rũ lên tiếng: “Thật ra lúc đầu tôi chỉ muốn tìm chút kích thích, dù sau này tôi đã phát hiện ra đó không phải là một bữa tiệc kinh dị mà là một hiện trường giết người, nhưng sau khi về nhà suy nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất thú vị. Lúc đó tôi nghĩ, dù cho kẻ giết người là ai đi chăng nữa, thì hắn ta cũng khá có ý tưởng. Tôi đã từng đi qua nhiều ngôi nhà ma, và cũng xem không ít phim kinh dị, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sống động như vậy, như thể tôi thực sự bước vào một bộ phim kinh dị vậy. Những con ma tóc xõa trong các ngôi nhà ma không thể so với cái này! Vì vậy, sau khi về nhà tôi càng nghĩ càng thấy cảm giác đó thật sự rất đã, nhưng giết người thì thật sự rất đáng sợ, chỉ có sợ hãi thôi thì cũng không phải là bữa tiệc gì! Tôi nghĩ, nếu tôi làm theo ý tưởng của tên giết người đó thì sao? Tôi sẽ trang trí giống như ảnh tượng trong nhà kho lúc đó, rồi làm vài con ma giả, máu giả, làm trông giống hệt như bữa tiệc kinh dị trước đó, sau đó thêm một chút ánh sáng, âm thanh, chuẩn bị vài món ăn, nước uống, mời DJ đánh nhạc, phát tờ rơi tỏ vẻ bí ẩn. Sau đó tôi sẽ mời vài người bạn đến để gây dựng không khí, kết hợp với những người tôi kéo tới qua mạng hoặc phát tờ rơi, mọi người sẽ cùng tận hưởng cảm giác kinh dị, trải nghiệm bầu không khí đó, rồi sau đó mở tiệc, vui chơi, náo nhiệt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT