Mặc dù cuối cùng những hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, nhưng sự lúng túng trong quá trình đó khiến Hạ Ninh cảm thấy buổi đi thực địa này thật sự có phần mệt mỏi. Điều làm cô thất vọng hơn là trong quá trình đi đến các bệnh viện phụ sản tư nhân, bọn họ không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về việc Chúc Phán Hương đã từng thực hiện phẫu thuật ở đây. Các bệnh viện này đều yêu cầu bệnh nhân phải cung cấp chứng minh nhân dân thật khi nhập viện để làm thủ tục. Vì vậy, việc không tìm thấy thông tin của Chúc Phán Hương chứng tỏ ít nhất cô ta chưa từng sử dụng giấy tờ tùy thân thật của mình để đến đây. Còn việc cô ta thực sự chưa từng đến hay đã sử dụng giấy tờ giả để che giấu danh tính thì vẫn chưa thể xác định được và cũng không dễ dàng xác minh.
Kết quả như vậy khiến Hạ Ninh cảm thấy có phần chán nản. Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện phụ sản cuối cùng trong ngày, cô không kìm được liền thở dài một tiếng, cảm giác mơ hồ bao trùm khắp người. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy như có ánh mắt của ai đó đang dõi theo mình nên liền quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng ngoài một bóng người thoáng qua ở góc đường phía xa thì cô không thấy ai đặc biệt đang nhìn mình. Bóng người ấy lướt qua quá nhanh khiến cô không thể nhìn rõ, vì vậy cô cũng không để tâm nhiều.
Đến tối, sau khi kết thúc nửa ngày đi thực địa, hai người với bụng đói cồn cào quyết định tìm một chỗ để ăn tối. Thang Lực vẫn đang uống thuốc điều trị viêm dạ dày ruột, nên dạ dày vẫn cần được chăm sóc và phục hồi. Vì vậy, Hạ Ninh rất nghiêm ngặt trong việc sắp xếp giờ ăn, chứ không còn lê thê giống như trước nữa. Khi chọn quán ăn, cô cũng chiều theo tình trạng sức khỏe của Thang Lực, chọn một quán cháo sạch sẽ và thanh đạm. Với dạ dày hiện tại của Thang Lực, chỉ có cháo và các món ăn nhẹ nhàng mới phù hợp với tình trạng của anh.
Khi hai người ngồi xuống trong quán cháo, Hạ Ninh dùng muỗng khuấy bát cháo bát bửu trước mặt, hai hàng lông mày cô hơi nhíu lại, cô ngồi thất thần một lúc, cuối cùng liền vô thức thở dài.
“Cô không thích ăn món này à?” Thang Lực nhìn cô như vậy theo bản năng liền đưa ra phán đoán. Anh cảm thấy có chút áy náy, sau một ngày vất vả, đáng lý ra nên thưởng cho bản thân một bữa ăn ngon để bù đắp, nhưng vì vấn đề dạ dày của mình mà Hạ Ninh chỉ có thể ăn cháo và các món ăn đơn giản cùng anh.
Hạ Ninh nghe Thang Lực hỏi thì mới sực tỉnh lại, cô nhận ra anh đã hiểu lầm lý do cô không hào hứng với món ăn trước mặt, nên liền vội vàng xua tay và đùa rằng: “Không phải, không liên quan đến cháo đâu, món cháo hoàn toàn vô tội. Tôi chỉ cảm thấy hơi bực bội trong người mà thôi, vì cả ngày hôm nay dường như chẳng suôn sẻ chút nào. Ban đầu, rõ ràng chuyện liên lạc với Tống Thiên Lộc đang diễn ra rất thuận lợi, chỉ chờ hẹn gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Vậy mà đột nhiên anh ta lại né tránh, thái độ xoay ngoắt 180 độ. Sau đó, khi chúng ta điều tra về Chúc Phán Hương và mối quan hệ giữa cô ta với Bàng Thành Lễ cũng không thu được kết quả gì, ngoài việc bản thân bị hiểu lầm. Thành ra, tôi cảm thấy hôm nay là một người thật thất bại và mệt mỏi. Về Chúc Phán Hương, tạm thời chưa nói đến vì chúng ta vẫn chưa điều tra hết cho nên không vội kết luận, nhưng riêng về Tống Thiên Lộc, tôi luôn cảm thấy không thể nào tự nhiên anh ta lại có sự thay đổi lớn như vậy. Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại tin nhắn trao đổi giữa hai bên rất nhiều lần, và tôi rất tự tin rằng không có chi tiết nào để lộ ý định hay thân phận của mình. Vậy mà thái độ quay ngoắt của anh ta làm tôi cảm thấy rất bất an, và càng sợ nhất là không biết có phải là vì tôi xử lý không tốt cho nên sắp dẫn đến một vụ án tương tự như vụ của Chúc Phán Hương hay không, nếu chuyện đúng như vậy thì thật sự là quá kinh khủng!”
“Không đâu, cô đừng có suy nghĩ nhiều.” Thang Lực lắc đầu. Anh nhận ra Hạ Ninh thật sự rất lo lắng, đến mức ăn không ngon, thậm chí là trở nên như người mất hồn. Anh muốn an ủi cô vài câu, nhưng không biết phải nói thế nào cho đúng. Lần đầu tiên Thang Lực cảm thấy hối tiếc vì sự thiếu hụt ngôn từ trong lời nói của mình. Anh cố gắng sắp xếp câu chữ, rồi liền lên tiếng nói với Hạ Ninh: “Mặc dù đặc điểm của vụ án này rất giống một vụ án giết người hàng loạt biến thái, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chưa từng có kẻ nào cao tay mà lại công khai như thế này trước khi ra tay. Tống Thiên Lộc chắc không ngốc đến mức ấy đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT