Phương Viên và Hạ Ninh vội vàng gật đầu. Cả hai người bọn họ đều không phải là kiểu người hành động bốc đồng, trong tình huống này, tất nhiên là bọn họ sẽ không nghĩ đến việc mạo hiểm làm anh hùng. Lúc này ai nấy đều đồng loại nín thở, chăm chú nhìn Đới Húc giơ tay gõ lên cánh cửa chống trộm, và căng thẳng chờ đợi tình huống có thể xảy ra tiếp theo.
Khoảng nửa phút sau, cánh cửa chống trộm liền được mở ra. Người mở cửa chính là mẹ của Chúc Phán Hương. Bà ta trông có vẻ rụt rè nhưng không bị tổn  thương gì cả. Hạ Ninh thấy bà ta vẫn còn ‘nguyên vẹn’ như vậy thì mới có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh vốn căng thẳng cũng dần thư giãn trở lại, và Đới Húc và Phương Viên cũng giống y hệt cô.
“Nhà có chuyện gì sao? Vừa nãy giọng điệu của bà ở trong điện thoại sao lại nghe căng thẳng thế?” Hạ Ninh lập tức tiến lên hỏi.
Mẹ của Chúc Phán Hương vừa nhìn thấy Hạ Ninh thì lập tức bày ra vẻ mặt buồn rầu. Bà ta nhanh chóng len qua khe cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mới dám nói chuyện, giọng nói của bà ta lúc này thấp hẳn xuống mấy tone như thể sợ ai đó nghe thấy. Bộ dạng này hoàn toàn khác xa với sự kiêu ngạo trước đây:
“Cuối cùng các người cũng đến rồi! Làm ơn giúp chúng tôi với! Chúng tôi gặp rắc rối lớn rồi! Con gái tôi vừa xảy ra chuyện, nhà tôi đã đủ thảm rồi. Chúng tôi là người nhà nạn nhân, các người chịu trách nhiệm về vụ án của con tôi thì cũng nên bảo vệ sự an toàn của chúng tôi, có đúng không? Hiện tại trong nhà chúng tôi đang có một 'ông ôn thần', đuổi mãi mà vẫn không chịu đi. Các người mau giải quyết giúp chúng tôi đi!”
Phương Viên đứng sau Hạ Ninh khẽ nhíu mày. Trước đây cô ấy chưa từng tiếp xúc với cha mẹ Chúc Phán Hương nên không rõ cách bọn họ cư xử, nhưng giờ nghe thấy giọng điệu của bà mẹ, rõ ràng là có việc nhờ vả nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, dường như muốn ra lệnh cho người khác, khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái chút nào. Đới Húc cũng có cảm giác tương tự, nhưng vì cả hai đều không trực tiếp phụ trách vụ án này mà chỉ được Hạ Ninh gọi đến giúp nên bọn họ cũng không tiện bày tỏ ý kiến.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Bà phải nói rõ thì chúng tôi mới biết nên xử lý thế nào chứ, hoặc ít nhất là biết đây có phải là việc mà chúng tôi có thể can thiệp hay không?” Hạ Ninh nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play