Người ta thường nói, phản ứng vô thức của một người trong những tình huống bất ngờ thường phản ánh bản chất thật của họ. Nếu vậy, Bàng Thành Lễ chắc hẳn không phải là một người đàn ông đặc biệt dũng cảm hay đáng tin cậy. Mặc dù vừa bị hành hung và có chút hoảng sợ nên lúc này ông ta mới có biểu hiện lo lắng thái quá, và việc ông ta nghe thấy tiếng bước chân liền trốn sau lưng Thang Lực thì cũng có thể hiểu được, nhưng việc ông ta kéo một người phụ nữ như Hạ Ninh ra đứng trước làm lá chắn, dù cho cô có là một nữ cảnh sát, thì chuyện này liệu có ổn không?
Hạ Ninh chỉ cảm thấy không thích hành động vô thức này của ông ta, nhưng bản thân cô lại không lo lắng gì nhiều. Trong suốt thời gian học tập, các bài kiểm tra của cô luôn đạt thành tích xuất sắc. Chỉ cần đối phương không phải là người to lớn như bức tường hay mang theo vũ khí nóng, thì một tên lưu manh bình thường đối với cô hoàn toàn không phải là vấn đề, huống chi ở đây còn có Thang Lực hỗ trợ.
Ngoài ra, từ góc độ thực tế, cô cũng không tin người vừa đánh Bàng Thành Lễ sẽ đủ liều lĩnh quay lại sau khi đã bỏ chạy vì bị nhiều người chứng kiến.
Khi tiếng bước chân đến càng ngày càng gần, một bóng dáng của ai đó cũng lập tức xuất hiện ở cửa văn phòng. Thấy người vừa bước vào, Hạ Ninh và Thang Lực lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người đến là một phụ nữ có tuổi tác tương đương với Bàng Thành Lễ. Người nọ mặc áo blouse trắng, trên ngực áo còn có in tên bệnh viện, rõ ràng đây là một nhân viên trong bệnh viện.
"Anh Phương, anh Phương, anh bị sao thế này?" Người phụ nữ trung niên hốt hoảng lao vào văn phòng rồi lập tức chạy thẳng tới chỗ Bàng Thành Lễ, và người nọ cũng không để ý đến Hạ Ninh và Thang Lực. Đối phương nắm lấy cánh tay Bàng Thành Lễ, vừa kéo vừa lo lắng nhìn ông ta một lượt từ trên xuống dưới. "Em nghe nói có kẻ gây rối đánh anh. Anh có bị thương ở đâu không?"
Bàng Thành Lễ vừa hoảng sợ vừa mệt mỏi, trên người lại có thương tích, nên lúc này dáng vẻ của ông ta có phần không được thoải mái. Tiếng bước chân gấp gáp khi nãy suýt chút nữa đã khiến ông ta hoảng sợ lần hai. Lúc này, ông ta bỗng nhiên cảm thấy hơi bực mình, nhưng vì còn có Hạ Ninh và Thang Lực ở đây, cho nên ông ta cũng không tiện nổi giận, chỉ đành rút tay ra khỏi sự nắm giữ của người phụ nữ, sau đó ông ta có vẻ bối rối và hơi giận dữ lên tiếng: "Đừng có ồn ào như thế chứ, trông chẳng ra làm sao cả!"
"Cũng vì em lo cho anh thôi mà! Trời ơi, anh không biết đâu, khi nghe người trong khoa nói khoa của anh có vụ gây rối, và còn xảy ra đánh người, em lo lắng đến mức lòng dạ lập tức trở nên rối bời. Em lập tức gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, sau đó nghe tin thì đúng thật là anh, vậy nên sau đó em lập tức chạy tới đây tìm anh. Vừa lúc nãy khi lên cầu thang suýt chút nữa là em đã bị trượt chân ngã, làm em sợ muốn chết!" Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ thấy anh bình an vô sự đứng đây em mới có thể yên tâm, may mà anh không có sao cả."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play