Hạ Ninh gật đầu, rồi đặt phần ăn sáng mà Đường Hồng Nghiệp đưa cho cô cùng với phần của mình sang một bên, sau đó cúi đầu ngủ thiếp đi trên bàn. Cô vừa tỉnh dậy nên cảm thấy tay chân vẫn còn hơi tê, lưng thì đau nhức, đầu óc cũng vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng. Sau đó cô lại đứng dậy, đi tới mở tủ lấy ra một gói cà phê hòa tan, sau khi đi được vài bước lại quay lại lấy thêm một gói nữa, rồi ra máy nước nóng pha hai cốc cà phê nóng, một cốc cho cô uống, còn một cốc thì đặt kế phần ăn sáng, định để khi Thang Lực tỉnh dậy sẽ đưa cho anh. Dù chỉ là cà phê hòa tan, nhưng uống vào khi còn nóng, vị đắng nhẹ cũng đủ khiến đầu óc cô có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đường Hồng Nghiệp nói anh ta không ngáy, còn nói Thang Lực làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta
Mới lúc nãy, vì đầu óc không kịp phản ứng nên cô chưa nhận ra, giờ thì cô đã hiểu và cũng nhận ra lý do vì sao Thang Lực lại vào rồi lại ra vào tối hôm trước. Xem ra tiếng ngáy của Đường Hồng Nghiệp chỉ là cái cớ mà anh bịa ra, mục đích thực sự là vì nhìn thấy phản ứng của cô trong đêm hôm đó, nên anh đã đoán được cô sẽ vì sợ mà không dám ngủ một mình trong phòng trực, nên đã tìm lý do vào phòng làm việc với cô để an ủi và giúp cô bớt sợ. Đồng thời anh cũng sợ nói ra sẽ làm cô cảm thấy ngại và xấu hổ, cho nên anh đã chọn một lý do ngớ ngẩn, để rồi vô tình khiến Đường Hồng Nghiệp mang tiếng là một người ngáy to.
Nghĩ đến đây, Hạ Ninh cảm thấy trong lòng mình ấm áp vô cùng, không chỉ trong lòng mà hai mắt cũng dần trở nên ươn ướt. Dù từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu thương, cha mẹ cô luôn là những người cha mẹ tận tâm và trách nhiệm. Nhưng khi trưởng thành, Hạ Ninh không muốn cha mẹ phải lo lắng quá nhiều, nên cô đã học cách chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, và học cách tự đối mặt với mọi chuyện, đặc biệt là sau khi cô phải thay đổi môi trường sống vì một vài chuyện trong quá khứ. Mọi việc đều cần cô tự mình gánh vác, cô cố gắng không để bản thân tỏ ra yếu đuối. Nhưng những trải nghiệm như đêm hôm trước vẫn có phần vượt quá khả năng chịu đựng của cô. Trong những lúc như vậy, sự quan tâm âm thầm nhưng sâu sắc không chỉ mang lại cho cô cảm giác ấm áp, mà sự chu đáo để không khiến cô khó xử còn khiến Hạ Ninh cảm thấy xúc động đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Nếu phải dùng một từ để tóm gọn cảm xúc của mình sau khi hiểu được lòng tốt của Thang Lực, Hạ Ninh chỉ có thể nghĩ đến từ "an tâm." Cảm giác được quan tâm này không giống như từ cha mẹ hay bạn bè, nó khiến cô cảm thấy như thể bây giờ cô có thể thở phào nhẹ nhõm và cũng không cần phải giấu giếm sự yếu đuối của mình nữa.
Ban đầu Hạ Ninh lo lắng khi Thang Lực thức dậy sẽ thấy cà phê đã nguội, nhưng không lâu sau Thang Lực đã đến. Do cả đêm nghỉ ngơi không tốt, nên trong mắt anh xuất hiện nhiều tia máu đỏ. Khi bước vào văn phòng, anh liền chào hỏi mọi người và cũng nhìn thấy Hạ Ninh đã tỉnh, anh chỉ mỉm cười với cô mà không nói gì thêm. Hạ Ninh lấy đồ ăn sáng ra mời anh qua ăn, và tiện thể trả lại áo khoác cho anh.
"Cảm ơn anh vì chiếc áo khoác và cũng cảm ơn anh vì đã bầu bạn với tôi suốt cả đêm qua." cô cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play