Lúc này Hạ Ninh thực sự không thể chịu nổi nữa. Cảm giác khó chịu mà cô cố kìm nén nãy giờ đột nhiên bùng lên mãnh liệt. Cô không thể nhịn được nữa, phải lấy tay bịt miệng, cúi đầu không nói lời nào, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa nhà kho. Cô chạy một mạch đến chỗ xa hơn, sau đó ngồi thụp xuống, cảm giác buồn nôn khiến cô bắt đầu ói mửa. May mà bữa tối đến giờ đã tiêu hóa gần hết, dạ dày cô như bị đảo lộn, nhưng thứ nôn ra chỉ là chút nước chua mà thôi.
Khung cảnh lúc nãy thực sự quá mức kỳ quái, sức tác động lên thị giác quá mạnh. Nó khiến mọi sự chuẩn bị tâm lý trước khi vào hiện trường của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Không suy sụp tại chỗ đã là một nỗ lực rất lớn đối với cô rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là giữ lời hứa trước đó, đó là không làm ô nhiễm hiện trường.
Phải mất một lúc lâu thì dạ dày đang cồn cào của cô mới có thể dịu lại đôi chút. Hạ Ninh ngồi xổm trên mặt đất và hít vào từng ngụm lớn. Cô đột nhiên nghĩ lại thời đi học, cô từng cùng bạn bè lấy cớ rèn luyện lòng dũng cảm để xem phim kinh dị. Những cô gái ngồi túm tụm vào nhau, bộ phim khiến cả bọn hết la hét rồi lại ôm chặt lấy nhau. Sau khi xem hết một bộ phim, cô cũng không rõ là bị nội dung và hình ảnh trong phim dọa sợ nhiều hơn, hay là bị phản ứng của những người xung quanh làm hoảng hốt nhiều hơn. Lúc đó, cô vẫn nghĩ rằng mình có khả năng miễn dịch khá tốt với những cảnh tượng nặng đô như vậy, mấy cảnh tượng đó chung quy chẳng có gì quá to tát cả.
Mãi đến khi vừa rồi cô mới nhận ra, khi nhìn vào cùng một cảnh tượng, nếu trong lòng biết rõ đó là giả, là đạo cụ, là kỹ xảo, là diễn viên, thì có thể bạn sẽ cảm thấy đôi chút kinh hãi và ghê tởm, nhưng sau đó sẽ không có phản ứng gì lớn hơn, xem xong là xong. Nhưng khi ý thức được rằng đây không phải là dàn dựng, rằng mọi thứ trong đó đều không phải đạo cụ do con người tạo ra, thì sự tác động ấy không thể nào diễn tả được bằng lời. Nó khiến người ta cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu trong xương tủy, bởi điều kinh hoàng nhất không phải là cảnh tượng trước mắt, mà chính là kẻ tàn nhẫn đang ẩn nấp trong bóng tối, người đã tinh tế sắp đặt nên khung cảnh này.
Sau khi ngồi nghỉ một lúc lâu, Hạ Ninh đã cảm thấy đỡ hơn một chút, sau đó cô liền chậm rãi đứng lên, lấy khăn giấy lau miệng. Khi cô xoay người lại, vừa hay cô liền thấy Thang Lực đang đứng cách đó khoảng hai mét.
Thấy Hạ Ninh đã đứng dậy và nhìn mình, Thang Lực mới tiến lại gần, rồi đưa cho cô một chai nước.
“Tôi không dám lại gần vì sợ sẽ làm cô cảm thấy hoảng thêm.” Anh tận tình mở nắp chai nước ra rồi mới đưa cho cô: “Cô vẫn ổn chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT