Hai vụ án mạng kỳ lạ cuối cùng đã khép lại bằng màn báo thù sau nhiều năm âm thầm chịu đựng, để lại trong lòng Hạ Ninh và đồng đội nhiều cảm xúc khó tả. Hoàn cảnh của Phó Vũ thật sự đáng thương và xót xa, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô ta có quyền tước đoạt mạng sống của Trang Văn Bân và Điêu Niệm Hoa.
Những nỗi đau và sự tra tấn mà Phó Vũ phải gánh chịu đều bắt nguồn từ quyết định sai lầm trong chốc lát của hai người kia. Hành động đó không chỉ khiến cha mẹ ruột của cô ta thiệt mạng mà còn hoàn toàn thay đổi con đường đời của cô ta. Cô ta có quyền đòi hỏi công bằng và công lý, và yêu cầu hai người kia phải bị pháp luật trừng phạt, đó là điều hợp lý. Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt khi đó, không có bất kỳ chứng cứ nào, ngoài lời kể của một cô bé mười tuổi đang hồi phục sau một trận ốm nặng, và cũng không thể tìm thêm nhân chứng nào khác, thì việc chứng minh hành vi tội ác của Trang Văn Bân và Điêu Niệm Hoa là rất khó khăn, và thời gian càng trôi qua, hy vọng lại càng trở nên mong manh. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ giống như cô ta.
Khi vụ án khép lại, Hạ Ninh chỉ cảm thấy lòng mình nặng nề. Cô có thể khẳng định rằng việc báo thù của Phó Vũ là sai, nhưng với tư cách một người ngoài cuộc, không trải qua những đau khổ đó, thì cô không có quyền yêu cầu Phó Vũ phải từ bỏ hận thù. Dẫu vậy, luật pháp không cho phép hành động theo cảm tính. Những gì xảy ra đều bắt nguồn từ lỗi lầm của Trang Văn Bân và Điêu Niệm Hoa. Hai người bọn họ xứng đáng bị trừng phạt, nhưng điều đó phải do pháp luật thực hiện, chứ không phải bởi một cá nhân cụ thể.
Sau khi khép lại vụ án của Phó Vũ, thành phố A đón đợt không khí lạnh đầu tiên của mùa thu. Nhiệt độ giảm gần 10 độ, như thể từ mùa thu liền nhảy thẳng sang mùa đông. Hạ Ninh không kịp điều chỉnh trang phục, cộng thêm việc trước đó thường xuyên làm việc mệt mỏi, cho nên ngay khi vừa được nghỉ ngơi thì cô đã lập tức đổ bệnh. Cô chỉ bị sốt nhẹ, nhưng cơn sốt dai dẳng trong nhiều ngày đã khiến cô kiệt sức, cảm giác như mình bị "nấu" trong một chiếc nồi lửa nhỏ, cơ thể rệu rã đến mức tưởng như xương cũng trở nên mềm nhũn.
Trong thời gian ốm, cha mẹ của Hạ Ninh đã tranh thủ cuối tuần và xin thêm hai ngày nghỉ để đến thành phố A chăm sóc cô. Ban đầu, Hạ Ninh muốn giấu nhưng cuối cùng cha mẹ cô vẫn biết chuyện từ Phương Viên. Bọn họ mang theo đủ thứ đồ ăn, mỗi ngày đều nấu món ngon cho cô. Đáng tiếc là Hạ Ninh không có khẩu vị, ăn rất ít và dù ăn vào thì cơ thể cô cũng không thể hấp thụ được. Phần cân nặng giảm đi vì bệnh tật vẫn chưa lấy lại, nhưng Phương Viên, người bị kéo vào với lý do “cảm ơn vì đã chăm sóc cho Hạ Ninh” lại được ăn uống đầy đủ, cho nên gương mặt của cô ấy dần trở nên tròn trịa hơn.
"Không sao đâu, anh thích sự đầy đặn mà." Bạn trai của Phương Viên là Đới Húc đã không ngần ngại đáp, sau đó anh ấy còn véo nhẹ vào má cô ấy đầy cưng chiều.
"Ôi trời ơi…" Hạ Ninh cúi đầu và liền đưa tay che mắt mình: "Không chịu nổi nữa rồi, bàn này có bốn cái bóng đèn làm chói mắt quá!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play