Sau này tôi mới biết Chu Gia Dã bị thương khi đu dây cáp, khoảng thời gian đó anh không ghi hình mà chỉ nằm trong bệnh viện.
Nhưng anh không nói cho tôi biết. Trên WeChat, anh vẫn vờ như phải làm việc đến khuya, vẫn giám sát tôi ăn ba bữa một ngày và tập thể dục nên tôi không biết gì cả.
Khoảng thời gian đó tôi cũng rất lo lắng, vì năm ấy tôi bận thi tốt nghiệp nên lâu rồi không đặt bút viết. Bây giờ việc viết lách rất lạ lẫm đối với tôi, ngày nào tôi cũng rơi vào trạng thái nghi ngờ và tự ti về bản thân. Cứ liên tục sửa rồi viết lại, song cho dù có viết kiểu gì tôi cũng không hài lòng, thậm chí có lần tôi còn từng nghi ngờ liệu bản thân có thật sự phù hợp với con đường này không.
Cảm xúc của tôi bắt đầu dễ dàng mất kiểm soát, một mặt vì khổ sở bởi sự vô dụng của mình, mặt khác là vì chán ghét bản thân luôn mất kiểm soát. Tôi như một kẻ vô cùng mâu thuẫn.
Chu Gia Dã không ở bên cạnh, nỗi lo âu và áp lực của tôi ngày một nhiều hơn.
Tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc lẻn vào nhóm người hâm mộ đi gặp anh ở sân bay giống hồi Giáng Sinh năm ngoái, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải kiềm chế lại. Bởi vì ngay từ đầu tôi đã biết rõ, đây là cái giá phải trả khi thích Chu Gia Dã, tôi không thể sợ hãi, cũng chẳng thể đổi ý.
Hôm đó tôi đi siêu thị mua đồ ăn một mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play