Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, nhìn trần nhà trắng như tuyết, Tô Cẩm có chút bối rối không biết hôm nay là ngày gì.
Mãi cho đến khi có người từ phía dưới dơ tay lên vỗ vỗ cô: "Tô Cẩm, dậy đi, lát nữa sẽ diễn ra lễ khai giảng."
Hóa ra cô đã thực sự được hồi sinh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, đều không phải là giấc mơ của cô.
Tô Cẩm từ trên giường ngồi dậy, Lê Diệu Diệu đã đang gọi Hạ Hoan rồi
Ngày khai giảng đầu tiên, thường không có việc gì mấy, buổi sáng tổ chức lễ khai giảng, lãnh đạo nhà trường phát biểu trên sân khấu, buổi chiều phát đồng phục huấn luyện quân sự.
Sau khi nhận được quân phục huấn luyện, sau đó đi nhận tài liệu học tập, cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì nữa.
Đại học H không phân bổ ký túc xá theo lớp, Tô Cẩm, Hạ Hoan và Lê Diệu Diệu không học cùng chuyên ngành. Tô Cẩm học chuyên ngành quản trị kinh doanh, ban đầu là muốn giúp đỡ gia đình sau khi tốt nghiệp.
Lê Diệu Diệu học tiếng Trung Quốc, Hạ Hoan học công nghệ thông tin, ba người họ đều không ở cùng một nơi.
Mặc dù không học chung lớp nhưng sau khi ở cùng nhau một ngày, cả ba đều nhận thấy rất hợp nhau nên đã hẹn nhau ăn tối sau giờ học.
Buổi chiều thu sách xong, trời vẫn còn hơi sớm nên một số bạn nữ quyết định ra ngoài đường ngoài cổng trường tìm đồ ăn.
Con đường bên ngoài Đại học H được gọi là đường Học Tử, phần lớn khách hàng là sinh viên Đại học H. Bên trong có đủ loại cửa hàng, đặc biệt là đồ ăn vặt, rất nhộn nhịp.
Hạ Hoan không có nhiều hứng thú với việc mua sắm nên chỉ đóng vai trò là công cụ để xách túi cho Lê Diệu Diệu trong suốt quá trình. Tô Cẩm hiếm khi mua bất cứ thứ gì và dành phần lớn thời gian để quan sát xung quanh.
Nhận thấy điều này, Hạ Hoan lớn tiếng hỏi Tô Cẩm khi Tô Cẩm nhìn vào tấm thông báo dán trước cửa một cửa hàng: “Cậu muốn tìm việc làm bán thời gian à?”
Tô Cẩm sửng sốt, gật đầu: "Ừ, tiền của tớ không nhiều, nhất định phải có nguồn thu nhập."
Tối hôm qua Tô Cẩm không ngủ được, cô tính toán, từ khi rời khỏi nhà họ Tô, cô cần tìm một công việc bán thời gian để trang trải cho việc học tập và cuộc sống. Còn có những gì đã nói với quản gia trước đây, những gì nợ nhà họ Tô phải trả từng cái một.
Thực ra nếu để tính kỹ thì cô ấy cũng không tiêu nhiều tiền của nhà họ Tô.
Cha Tô đã từng đưa cho cô một thẻ ngân hàng, mỗi tháng đều có một khoản tiền nhỏ được chuyển vào thẻ, Tô Cẩm luôn là người nhạy cảm, sợ bố mẹ Tô nghĩ rằng cô thích tiêu tiền hoang phí nên cô chưa bao giờ động đến cái thẻ ngân hàng này. Thỉnh thoảng sẽ dùng đến, nhưng cũng là để chuẩn bị quà cho người nhà họ Tô.
Về phần ăn ở thường ngày, ở nhà cô không có nơi nào để tiêu tiền.
Hôm qua trước khi rời đi, Tô Cẩm đã để lại tấm thẻ ngân hàng trong phòng, cô không còn nhớ trong đó có bao nhiêu tiền.
Bây giờ bên cạnh cô thứ duy nhất còn lại là tiền thưởng do nhà trường tặng sau khi thi đỗ được vào đại học. Lúc đó nhà trường trực tiếp cấp thẻ cho cô, Tô Cẩm đã kiểm tra, bên trong thẻ có năm vạn.
Năm vạn trong mắt cô hồi trước thì không phải là nhiều, nhưng tại thời điểm hiện tại đối với Tô Cẩm mà nói, năm vạn này chẳng khác nào đã cứu mạng cô.
Nếu sử dụng nó một cách tiết kiệm, nó có thể hỗ trợ cô trong một hoặc hai năm.
Tô Cẩm không có thói quen ngồi yên nên đã sớm lên kế hoạch tìm một công việc bán thời gian khác để kiếm tiền. Dù sao vẫn còn bốn năm đại học, không ai có thể đoán trước được sau này sẽ có chuyện gì bất ngờ xảy ra, liệu có lúc nào cần tiền gấp hay không.
Nghĩ đến Hạ Hoan mọi khi đều ở trên mạng, còn Tô Cẩm cũng không để ý nhiều đến Internet, cô hỏi với tinh thần khẩn thiết: “Nếu cậu có cách nào để kiếm tiền, có thể giúp tớ chú ý một chút được không?”
Người trẻ tuổi nhìn chung đều có lòng tự trọng cao, nhưng khi nói ra lời này, cô không hề tỏ ra xấu hổ, đôi mắt đẹp lại điềm tĩnh và lãnh đạm. Tô Cẩm rất bình tĩnh tiếp nhận sự xấu hổ của mình, không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hạ Hoan nghiêm túc nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý.
"Có thể."
Lúc đầu, ấn tượng của Hạ Hoan về Tô Cẩm chỉ là một người bạn cùng phòng xinh đẹp.
Ngoại hình của Tô Cẩm vô cùng xinh đẹp, là kiểu mà vừa mới lướt mắt nhìn qua đã lao lòng. Cô cũng có dáng người đẹp, đôi chân thon và thẳng.
Vẻ đẹp quá mức khiến cô trông nổi bật hơn hẳn, phản ứng đầu tiên của họ là ngạc nhiên, nhưng phản ứng thứ hai của họ là trong tiềm thức cảm thấy rằng cô trông không giống một cô gái ngoan.
Giống như yêu phi mang họa đến cho đất nước, nàng vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị.
Ba người trong ký túc xá đều rất ưu tú, nhưng dọc đường đa số đều nhìn Tô Cẩm, tỉ lệ quay đầu lại cực cao. Vẻ đẹp khác biệt như vậy luôn được tô điểm thêm bởi quá chói lóa và bắt mắt.
Các nữ chính trong phim truyền hình luôn là những bông hoa nhỏ màu trắng tươi tắn và tao nhã, nhưng các nhân vật nữ phụ đều xinh đẹp và quyến rũ, chính là cái lý do này.
Hạ Hoan không có ý đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhưng khi lần đầu nhìn thấy Tô Cẩm, cũng không khỏi có thành kiến, cho rằng cô cũng khoa trương như vẻ ngoài.
Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc, cô ấy phát hiện ra tính tình của Tô Cẩm lại ôn hòa và khiêm tốn đến không ngờ, với sự trưởng thành và lãnh đạm hơn hẳn những người bạn cùng trang lứa, cùng sự trong sáng của Phật giáo có thể nhìn thấu thế giới.
Đó là hai thái cực từ khuôn mặt cực đoan của cô. Tóm lại là rất đáng yêu.
Hạ Hoan rất ít giao tiếp với người khác, cũng hiếm khi thực sự nhận định một ai đó, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô ấy đã nảy sinh rất nhiều tình cảm với Tô Cẩm. Là một người mà có thể hiểu nhau đến sâu sắc, vì vậy làm bạn cũng không tồi.
Hạ Hoan thầm nghĩ trong lòng.
Vài người đi về phía trước dọc theo con phố, đã đi xa, học sinh trên đường cũng dần thưa thớt, quán ăn vặt hai bên cũng dần ít đi.
Tô Cẩm đã quan sát rất lâu và phát hiện có những nơi tuyển sinh viên bán thời gian, nhưng hầu hết tiền lương đều không cao, chẳng hạn như phát tờ rơi, làm bồi bàn, v.v. đây đều là những việc làm nhiều nhưng lương thấp.
Lê Diệu Diệu nghe nói cô đang tìm việc liền đưa ra đề nghị: “Tớ nhớ gần đây có một nhà hàng cao cấp, chúng ta đến đó xem thử nhé?”
Tô Cẩm ngượng ngùng nói: "Đã đến giờ ăn rồi, các cậu không cần để ý đến tớ, chi bằng ăn tối xong rồi đi xem sau."
Lê Diệu Diệu không nghe, kéo cô đứng dậy rời đi luôn: "Chúng ta ở cùng ký túc xá, đừng khách sáo như vậy. Hơn nữa, tớ cũng muốn ăn bít tết ở đó!"
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía sau, cô gái tóc ngắn trông có vẻ bình tĩnh, cô ấy nhướng mày nói: "Nhìn tớ làm gì?"
Tô Cẩm chưa kịp nói chuyện, Hạ Hoan tựa hồ đã nghĩ tới cái gì, lớn tiếng nói: "Đi cùng cậu ấy đi, bữa này tớ mời các cậu ăn."
Tô Cẩm sửng sốt một chút, chẳng lẽ Hạ Hoan lo lắng cô không có tiền đi ăn ở nhà hàng đó sao?
Thực ra cô chỉ muốn hỏi Hạ Hoan muốn ăn gì, hơn nữa cô cũng chưa nghèo đến mức đó, còn có thể mua được một bữa ăn...
Mang theo ý nghĩ này trong đầu, Tô Cẩm cũng không có giải thích. Cô quay lại, ngước mắt lên mỉm cười dịu dàng, cảm nhận được một dòng nước ấm xuyên qua lồng ngực, sưởi ấm cả trái tim.
Bạn thấy đấy, sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, ở thế giới bên ngoài có rất nhiều người xứng đáng với tình yêu đích thực của cô.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên Tô Cẩm kết thân với bạn cùng phòng trong quá khứ, cả trái tim cô đều dành cho người nhà họ Tô. Cô có rất ít bạn thân và người bạn thân duy nhất của cô là Tang Chi Hạ.
Trong suốt bốn năm đại học, cô chưa bao giờ để ý đến các bạn cùng lớp xung quanh, cũng chưa từng đến thăm ký túc xá một lần nên đã bỏ lỡ nhiều tấm lòng nhân ái chân thành.
May mắn thay, cô vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu, bù đắp những thiếu sót ở kiếp trước.
Tại sao lại bám víu vào những người không yêu bản thân mình? Hãy bỏ đi sự hoang tưởng và nỗ lực hoàn thiện bản thân. Khi bạn bước vào một thế giới rộng lớn hơn, sẽ có vô số người yêu mến bạn. Nhiều năm sau nhìn lại, tất cả những thất vọng, phiền muộn trong quá khứ chẳng qua chỉ là một nụ cười.
Lúc này, Tô Cẩm cảm thấy hoàn toàn khác.
Theo Lê Diệu Diệu vào nhà hàng, Tô Cẩm lập tức nhìn thấy cây đàn piano đen trắng ở giữa đại sảnh, ẩn sau vài cây xanh.
Thông thường, các nhà hàng phương Tây đều có chơi đàn piano, điều này không chỉ tạo thêm phong cách mà còn tạo nên bầu không khí lãng mạn và trang nhã.
Nhưng lúc này, phía sau đàn piano không có ai.
Trong nhà hàng không có bao nhiêu người, phần lớn mọi người đều mặc vest, đi giày da chỉnh tề, cơ bản cũng có rất ít học sinh.
Người phục vụ đi tới, không ngạc nhiên khi nhìn thấy đám người Tô Cẩm, anh ta mỉm cười.
Dẫn họ vào trong. Đại học H ở gần đây, sinh viên Đại học H thỉnh thoảng đến nhà hàng phương Tây nổi tiếng này, và những người phục vụ đã quen với việc đó.
"Xin hỏi một chút, tôi có thể mượn đàn piano của nhà hàng các ông được không?"
Khi cô gái nhẹ nhàng hỏi, người phục vụ sửng sốt một lúc.
Anh ta nhìn cô gái đang nói. Anh ta đã chú ý đến cô khi họ mới bước vào.
Cô gái này có thể nói là cô gái xinh đẹp nhất mà anh ta từng thấy. Đường nét khuôn mặt sắc sảo như những bức chạm khắc tinh xảo, khi kết hợp với nhau, trông giống như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, đặc biệt bắt mắt. ( truyện trên app t.y.t )
Nếu không phải cô chỉ trang điểm nhẹ, ăn mặc rất bình thường, anh ta gần như đã nghĩ cô là người nổi tiếng.
Phản ứng nhanh chóng, người phục vụ mỉm cười nói: "Thật trùng hợp khi cô đến đây. Nghệ sĩ piano của nhà hàng chúng tôi đã từ chức vài ngày trước, hiện tại là có thể để cho khách hàng sử dụng."
Tô Cẩm nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó đi thẳng đến đàn piano và ngồi xuống.
Lê Diệu Diệu có chút không hiểu, chọc Hạ Hoan: “Tô Cẩm muốn làm gì? Chơi piano?”
Hạ Hoan trầm tư nói: “Có lẽ cậu ấy muốn xin làm nghệ sĩ dương cầm ở đây.”
Tô Cẩm không nghe thấy bạn cùng phòng nói chuyện, cho dù có nghe được, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô thực sự muốn chơi piano, và cũng thực sự muốn đăng ký làm nghệ sĩ piano ở đây, nhưng ngồi ở đây vào lúc này hoàn toàn là vì tâm trí cô tràn ngập đủ loại cảm xúc hỗn loạn và cô cần phải trút chúng ra.
Tô Cẩm luôn có khả năng chơi piano và thậm chí còn chơi rất hay.
Mặc dù mục đích ban đầu của việc học piano là để rèn luyện tài năng, trau dồi khí chất và khiến bản thân giống một cô con gái giàu có hơn nhưng trong quá trình học, Tô Cẩm thực sự yêu thích piano và âm nhạc.
Ngoài piano, sau này cô còn học các nhạc cụ khác nhưng cô yêu thích nhất là piano.
Sau khi bị mù ở kiếp trước, cô dành nhiều thời gian và sức lực hơn cho âm nhạc, vì lúc đó, thứ duy nhất cô có thể dùng để sống một cuộc sống bình thường chính là thính giác.
Ở một mức độ nào đó, âm nhạc cũng là liều thuốc tốt để chữa lành vết thương cho cô. Nó là tia sáng trong bóng tối và cứu Tô Cẩm khỏi tuyệt vọng.
Sự giác ngộ vừa rồi đã truyền cảm hứng cho Tô Cẩm. Cô dùng tay nhẹ nhàng chạm vào phím đen trắng. Sau khi tìm đúng vị trí, cô dùng đầu ngón tay trắng nõn ấn nhẹ.
Âm nhạc như một người bạn cũ, đồng hành cùng Tô Cẩm một cách âm thầm và bao dung.
Nó đã chứng kiến tuổi trẻ của cô, sự trưởng thành, sự suy sụp, cái chết của cô và sẽ sớm chứng kiến sự tái sinh của cô.
Một giai điệu hoàn hảo phát ra từ đầu ngón tay cô gái, những ngón tay thon dài trắng trẻo như những con bướm rung rinh, bay nhảy trên phím đàn đen trắng. Cô hơi cụp mắt xuống và quay mặt lại.
Xinh đẹp và trầm lặng, hàng mi dày của cô tạo thành bóng hình chiếc quạt dưới mắt.
Lúc này, cô đang ngồi giữa những bông hoa lá xanh, giống như một yêu tinh ở thế giới khác.
Âm nhạc vang lên, thật đột ngột và cũng thật tuyệt vời.
Ánh mắt của mọi người lần lượt bị thu hút, ngày càng có nhiều người nhìn cô gái đang chơi đàn, nhìn những ngón tay của cô chơi càng ngày càng nhanh. Giai điệu dường như đang kể một câu chuyện một cách thầm lặng.
Trong truyện có những nỗi đau sâu lắng và bị đè nén, sự chữa lành nhẹ nhàng và đôi khi là sự tái sinh khốc liệt.
Kích thích nhưng vẫn mềm mại.
Nặng nề và ấm áp.
Nó giống như một người bị số phận để lại vết sẹo, cố gắng liếm vết thương của mình, vượt qua sự bối rối trước mặt, cuối cùng có được sự tái sinh của linh hồn và hướng tới một tương lai đầy nắng.
Lê Diệu Diệu khịt mũi, nhỏ giọng hỏi: “Tô Cẩm đang chơi bản nhạc gì vậy? Nghe hay quá, tớ muốn đàn đi đàn lại cả trăm lần!”
“Tớ chưa từng nghe qua.” Hạ Hoan nhìn cô gái trầm lặng ngồi sau đàn piano, một lúc sau mới nói: “…Bài hát này có lẽ là do cô ấy sáng tác.”