Tô Cẩm đứng dưới bóng cây bên ngoài khu dân cư, dùng điện thoại di động gọi xe.
Đến nay vừa hay là đầu tháng 9 mùa khai giảng, Tô Cẩm đã tốt nghiệp cấp 3 từ hai tháng trước, đã thi đỗ vào Đại học H, trường đại học tốt nhất thành phố H.
Đại học H được xếp hạng trong top 5 trường hàng đầu cả nước.
Khi Tô Cẩm kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm số của cô đủ để vào Đại học Bắc Kinh ở Bắc Kinh, nhưng vì không muốn ở quá xa nhà nên cuối cùng cô đã chọn Đại học H. Sau đó, nhà trường đã cho cô một khoản tiền thưởng lớn.
Trường cấp ba quý tộc mà cô theo học hầu hết đều là con cái của những gia đình giàu có, rất ít người học tập nghiêm túc, phần lớn sau khi tốt nghiệp đều ra nước ngoài du học, Tô Cẩm có thể thi được thành tích tốt như vậy, có thể coi là đứng đầu trường.
Đến nỗi đến nay, truyền thuyết về Tô Cẩm vẫn còn được lưu truyền trong ngôi trường cấp 3 đó.
Khi biết cô đã từ bỏ Kinh Đại và Thanh Đại tình nguyện nộp đơn vào Đại học H, hiệu trưởng thậm chí còn đau lòng đưa ra lời khuyên cho Tô Cẩm.
Đáng tiếc lúc đó Tô Cẩm bị ám ảnh bởi cuối cùng cô cũng đã hòa nhập vào gia đình này, làm sao có thể rời đi vào thời điểm quan trọng này được?
Tuy nhiên, cô không biết liệu đó có phải là ý trời hay không, chính vì Tô Cẩm đã thi đỗ vào Đại học H nên bố mẹ Tô mới nhất thời nổi hứng, vào cái ngày khai giảng đã đưa cô đi báo danh, không ngờ rằng lại vô tình đụng phải Tô Minh Nguyệt, cũng đến để báo danh.
Lại vì sức mạnh huyền bí của huyết thống và mối quan hệ gia đình, mẹ Tô khi nhìn thấy Tô Minh Nguyệt liền cảm thấy thân thiện, không thể không trò chuyện thêm vài câu, từ đó mới phát hiện ra rằng cô ấy chính là đứa con gái ruột đã thất lạc của mình.
Tóm lại, tất cả đều là trùng hợp như vậy, giống như vận mệnh đang trêu đùa vậy.
Nhưng bây giờ, những việc này không còn liên quan đến Tô Cẩm nữa.
Nghĩ đến đây, cô không còn quan tâm đến những người thân trong gia đình đó nữa mà nhìn lại trải nghiệm kiếp trước chỉ là một cái kén của riêng mình.
Trên thực tế, sau khi bước ra khỏi ngôi nhà đó, Tô Cẩm chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu có thời gian đó, cô làm gì phải dây dưa với nhà họ Tô, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu làm điều mình thực sự thích và tìm được người thực sự xứng đáng để yêu sao? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mặc dù lời nói của Tô Tinh Thần không mấy dễ nghe, nhưng những gì cậu ta nói cũng không sai. Cô vốn không phải người nhà họ Tô, vậy tại sao cô lại nhất quyết đòi những thứ không thuộc về mình?
Đôi khi buông bỏ cũng là một sự giải thoát.
Người lái xe trả lời rằng trên đường đang tắc nghẽn, sẽ phải đợi một lúc mới có thể đến nơi.
Tô Cẩm nói không vội, yêu cầu đối phương lái xe chậm lại, sau đó gửi chính xác địa điểm, tiếp tục đợi ở chỗ cũ.
Khu vực này là khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố H. Tô Cẩm đứng không bao lâu đã nhìn thấy rất nhiều xe sang đi qua.
Khi một chiếc ô tô đang chuẩn bị chạy qua thì đột nhiên giảm tốc độ, cửa sổ mở ra, khuôn mặt tròn trịa của một cô gái ló ra: "Tô Cẩm, cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Tô Cẩm đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe được tiếng nói liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt giật mình.
Chiếc xe phía trước rất quen thuộc với cô. Ngồi phía sau xe có một nam một nữ. Cô gái đó là Tang Chi Hạ, bạn thân nhất của Tô Cẩm, còn người thanh niên ở bên kia là anh trai Tang Chi Dịch của Tang Chi Hạ.
Tô Cẩm không thể nhớ đã bao lâu rồi cô chưa gặp Tang Chi Hạ.
Còn nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau, khi Tô Cẩm bị đuổi khỏi nhà họ Tô, Tang Chi Hạ đã bí mật chạy đi tìm và nhét rất nhiều tiền vào cho cô.
Tang Chi Hạ lúc đó thực sự đang ở trong tình thế khó khăn, Tang Chi Hạ chưa bao giờ thích Tô Minh Nguyệt, cảm thấy cô ta vừa giả tạo vừa xảo trá, dù cho sau này Tô Minh Nguyệt có yêu anh trai cô thì cô vẫn không ưa Tô Minh Nguyệt, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu để chọc tức.
Kết quả là Tang Chi Hạ càng nhắm vào Tô Minh Nguyệt thì những người xung quanh càng bảo vệ cô ta.
Ngay cả anh trai của Tang Chi Hạ và bố mẹ nhà họ Tang cũng đứng về phía Tô Minh Nguyệt vô điều kiện, cho rằng Tang Chi Hạ không hiểu chuyện, không tôn trọng chị dâu mình. Cuối cùng, nhà họ Tô và nhà họ Tang bàn bạc đưa Tang Chi Hạ ra nước ngoài.
Khi Tô Cẩm biết tin, cơ thể của cô đã suy sụp, cô không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường bệnh thở dài, không làm nổi việc gì
Dù sao trong ấn tượng của cô, ai chống lại Tô Minh Nguyệt sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tô Minh Nguyệt luôn có thể thu hút vô số ông chủ, bên cạnh cô ta có rất nhiều người bảo vệ. Ở kiếp trước, Tô Cẩm từ sớm đã hiểu được điều này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Cẩm lần đầu tiên trong đời tránh xa nhà họ Tô, cô không hề chuẩn bị rời khỏi nhà họ Tô, huống chi là lợi dụng mình hồi sinh để trả thù.
Chưa kể bây giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, trước hết cô hiểu nguyên nhân khiến cô rơi vào hoàn cảnh đó ở kiếp trước là do cô u mê không chịu tỉnh ngộ, cố chấp níu giữ người nhà và tình thương vốn không thuộc về mình.
Nguyên nhân thứ hai là vì khí chất quái dị của Tô Minh Nguyệt, Tô Cẩm không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, luôn cảm thấy dính líu cùng nhau sẽ không có chuyện gì tốt.
"Tiểu Cẩm, sao cậu không nói gì?" Tang Chi Hạ lại hét lên, nhìn thấy vali ở bên cạnh Tô Cẩm, phồng má tức giận nói: "Thằng nhóc Tô Tinh Thần đó lại gây khó dễ cho cậu à? Tớ giúp cậu." dạy cho anh ta một bài học!
Nhà họ Tô và nhà họ Tang là bạn bè nhiều năm, từ sớm họ đã định sẵn hứa hôn. Khi Tô Minh Nguyệt đi lạc mất, thì hôn ước này cũng đã kết thúc.
Ngược lại, Tang Chi Hạ là người rất thẳng tính từ khi còn nhỏ, cô ấy nghe người ta nói rằng một tiểu thư nhà họ Tô sau này sẽ gả cho anh trai mình, nên cô ấy tin chắc rằng Tô Cẩm chính là chị dâu mình. Sau này, mối quan hệ của cô và Tô Cẩm trở nên tốt đẹp hơn thì cô ấy càng chấp nhận "cuộc hôn nhân" này hơn.
Lớn lên, Tang Chi Hạ đã nỗ lực để đưa Tô Cẩm và Tang Chi Dịch đến với nhau. Thật không may, Tang Chi Dịch không có tình cảm với Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng nhiều lần giải thích rằng cô không phải là con gái ruột của nhà họ Tô, dáng vẻ của hai người không xứng đôi vừa lứa, mấy năm gần đây cô ấy mới dần dần không nhắc đến nữa.
Tô Cẩm hồi lại được tinh thần, ánh mắt nhìn vào người thanh niên đang im lặng trong xe.
Sợ rằng không ai biết được, ban đầu Tô Cẩm thực sự đã có chút thích Tang Chi Dịch.
Tang Chi Dịch hiện là sinh viên năm cuối của Đại học H, nhưng anh ấy đã thành lập công ty riêng từ năm cuối cấp, được đánh giá là trẻ tuổi và có triển vọng trong số con cái của những gia đình giàu có ở thành phố H. Hơn nữa, anh ấy có vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lạnh lùng. Không giống như những thế hệ thứ hai giàu có khác, thích ra ngoài vui chơi, anh ấy nghiêm khắc đến mức mọi người không khỏi nghi ngờ về xu hướng tính dục của anh ấy.
Tang Chi Hạ không chỉ một lần phàn nàn với Tô Cẩm rằng anh trai cô ấy chỉ đơn giản là một nhà sư đầu thai.
Với một người đàn ông xuất sắc mà vẫn còn zin như vậy, có bao nhiêu người phụ nữ có thể không động lòng sau nhiều năm tiếp xúc cơ chứ?
Kiếp trước Tô Cẩm đã động lòng rồi, nhưng cô lại vô cùng tự giác và không bao giờ thể hiện ra ngoài, mà giấu giếm với mọi người.
Không, không phải tất cả mọi người, vì đã bị Tô Minh Nguyệt phát hiện ra.
Tình cờ, cô ta biết được Tô Cẩm thích Tang Chi Dịch, Tô Minh Nguyệt nói: "Không phải hai nhà chúng ta đã hứa hôn rồi sao? Em sẽ giúp chị nói chuyện với bố mẹ." Những chưa được mấy ngày thì có thông tin là hôn ước sẽ được định lại ngày tháng, tên của Tô Minh Nguyệt đã được ghi rõ ràng trong cột cô dâu.
Nghĩ lại những chuyện này, tưởng chừng như xa vời nhưng lại dường như gần trong tầm mắt.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Cẩm, người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, mang theo vẻ lãnh đạm có thể xua đuổi người xa ngàn dặm.
Tang Chi Dịch luôn thờ ơ với người khác, nhưng Tô Cẩm biết rằng khi anh gặp Tô Minh Nguyệt, sự thờ ơ này sẽ tan biến như băng tuyết gặp phải mặt trời.
Trước khi hai người giao tiếp bằng mắt, Tô Cẩm đã nhìn đi chỗ khác và mỉm cười trả lời: "Không có, không phải việc liên quan đến Tô Tinh Thần, đây là tớ chuẩn bị đi đến trường."
Tang Chi Hạ lớn tiếng nói: "Đi đến trường? Không phải là cậu không sống trong trường sao?"
Tô Cẩm không muốn nói thêm nữa, thản nhiên nói: “Tớ đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống trong trường. Sống trong trường cũng là một trải nghiệm thú vị.” Điện thoại khẽ rung lên, Tô Cẩm quay ra nhìn rồi vẫy tay chào hai anh em. “Xe tớ đặt đã đến rồi, Hạ Hạ, tớ đi trước nhé.”
Cô kéo vali, lên một chiếc Volkswagen màu đen đang lao tới và biến mất trước mặt hai anh em.
Nhìn bóng xe đi xa, Tang Chi Hạ sững sờ, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khi xe chạy vào khu tập thể, cô chợt nhận ra: "Tiểu Cẩm muốn đi học, sao cô ấy lại tự mình bắt taxi chứ? Nhà họ Tô không có ai đưa cô ấy đi sao?"
Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng liếc nhìn em gái ngốc nghếch của mình, nhưng anh ấy có ý tốt nên không nói ra sự thật.
Con gái thật sự của nhà họ Tô, Tô Minh Nguyệt, đã được tìm thấy. Lúc đầu Tang Chi Dịch cũng không để ý đến chuyện này, nhưng tối ngày hôm qua nhận được lời mời từ nhà họ Tô, mời anh sớm đến dự tiệc sinh nhật của Tô Minh Nguyệt.
Việc đồ thật quay trở lại và đồ thay thế phải nhường chỗ là điều hiển nhiên.
Chỉ cần nghĩ đến cô gái cô đơn vừa rồi đang kéo chiếc vali, cùng vẻ mặt thờ ơ không chút oán giận, Tang Chi Dịch đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu được cô.
Tô Cẩm ngồi ở ghế sau, tài xế phía trước ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá thưa cô, chỗ này của cô hơi khuất, đường lại tắc nên tôi đến muộn. "
Khu biệt thự này quả thực cách xa thành phố chính, Tô Cẩm lắc đầu: "Không sao đâu, bác tài."
Tài xế hỏi: “Cô bé, cháu muốn đến Đại học H phải không?”
Tô Cẩm gật đầu, không nói gì.
Người tài xế rất nhiệt tình nói bằng tiếng phổ thông với giọng của thành phố H: "Cháu đến Đại học H để báo danh phải không? Có thể thi đỗ được vào Đại học H thật sự rất giỏi. Con trai tôi không thể làm được điều đó, ngày nào nó cũng chỉ biết chơi game, cái gì mà thuốc trừ sâu, ăn gà. Nếu một ngày nào đó nó có thể thi đỗ được vào Đại học H, tôi thật sự có nằm mơ cũng sẽ cười đến mức tỉnh ngủ!"
Tô Cẩm im lặng nghe ông ta nói, những lời nói của tài xế đều những lời nói của những người phụ huynh, kèm theo đầy mùi khói thuốc, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác chân thực của cuộc sống.
Sau khi xuống xe ở cổng H, Tô Cẩm vẫn nở nụ cười.
Kéo chiếc vali vào cổng trường, Tô Cẩm đột nhiên cảm thấy như quên mất thứ gì đó, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra cây xương rồng Nhung Nhung không nhìn thấy nữa.
Cẩn thận nhớ kỹ lại thì hình như không phải là quên trên xe, mà bỏ quên ở trước cổng của khu nhà ở đó.
Nhung Nhung đối với Tô Cẩm có ý nghĩa rất lớn, nếu lúc này mà quay lại tìm thì cô sợ khi cô đang ở trên đường đến thì đã có người mang chậu xương rồng đi. May mắn thay, Tô Cẩm chợt nhớ ra là mình có thông tin liên lạc của người bảo vệ khu nhà ở đó.
Cô gọi cho bảo vệ và bảo anh ta ra cổng xem có thấy một chậu hoa nhỏ trồng cây xương rồng không.
Bảo vệ nói qua điện thoại là không thấy chậu hoa nhỏ và cây xương rồng nào ngoài cổng cả.
Tô Cẩm ôm chặt điện thoại đã cúp máy, đứng đó mím môi, trong đôi mắt đẹp đó có chút lo lắng cùng bất an.
Vừa mới hồi sinh Nhung Nhung liền không thấy nữa. Đây liệu có phải là một điềm xấu không?
Và ở đâu đó Tô Cẩm không biết, trong một căn biệt thự trắng tinh được bao quanh bởi vài khu vườn, một người đàn ông cao gầy đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cầm một quả cầu sứ nhỏ cỡ lòng bàn tay bằng chiếc giếng của mình, đang tập trung nhìn chăm chú.
Trong chiếc chậu sứ trắng có một cây xương rồng nhỏ tròn đầy lông lá đang mọc lên.
Cây xương rồng này không khác gì bất kỳ cây xương rồng nào khác trên thế giới. Nhưng người đàn ông lại nhìn nó rất nghiêm túc, như thể có bí mật gì đó thầm kín trong đó.
Cách đó không xa có người cúi đầu sợ hãi, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Rõ ràng người đàn ông đó không nói một lời, thậm chí không nhìn anh ta, nhưng người đàn ông đó dường như đang đối mặt với một con thú man rợ và run rẩy nói: "Anh Hạ, anh xem đây là những báo cáo dự án của chúng ta trong nửa năm tới"
Anh Hạ nổi tiếng với tính tình lạnh lùng và sắt đá, anh không thường xuyên đến thành phố H để kiểm tra, mỗi lần quay trở lại đều sẽ phạt một nhóm người, lần này đến lượt anh ấy đến, thực sự là quá không may mắn.
Trong lúc đang run rẩy vì lo sợ, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu xuống trước đi, có thời gian tôi sẽ xem sau.”
Cấp dưới trợn tròn mắt kinh ngạc, suýt chút nữa thì không khống chế được biểu cảm.
Đây có phải là anh Hạ, biệt danh là Đại quỷ không? Không phải là đổi người rồi đó chứ?
Sau khi cấp dưới rời đi với vẻ mặt như vừa mới sống lại qua khủng khoảng, người đàn ông đứng lặng lẽ một lúc rồi bước vào phòng với cây xương rồng trên tay.
Anh mắc chứng mất ngủ đã lâu, nhưng nhìn cây xương rồng nhỏ nhặt được bên đường, anh chợt cảm thấy buồn ngủ sau một thời gian dài.