Trong mắt Tống Minh Hàn chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chỉ trong giây lát đã biến mất sạch sẽ. Hắn ta tiếp tục tỏ vẻ không tranh đua với đời, ôn hòa lễ phép: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần ở cung của Thái hậu nương nương rất thoải mái. Có điều hôm qua muộn quá, thần chỉ nhất thời muốn ở lại trong cung. Thái hậu nương nương vốn định phái người sang xin chỉ thị của ngài, nhưng lo lắng nương nương đang mang thai, sợ quấy rầy giấc ngủ của ngài và Hoàng tử nhỏ. Song, Thái hậu nương nương nói ngài là chủ trung cung, thần nghỉ trong cung vẫn phải thưa với ngài một tiếng, thế nên hôm nay thần đặc biệt đến thỉnh an và nhận tội. Mong nương nương không trách tội đêm qua thần không xin phép.”
Vừa nói, Tống Minh Hàn vừa quỳ thẳng xuống, cơ thể gầy gò nằm rạp dưới đất, trông vô cùng cung kính.
Triệu Quy Nhạn nhướn mày, thực chất tính cách Tống Minh Hàn rất cao ngạo, hắn ta quỳ xuống chỉ vì một vấn đề nhỏ không liên quan mấy đến hắn ta, Triệu Quy Nhạn không tin.
Người do Tống Thái hậu giữ lại, chỗ ngủ do Tống Thái hậu sắp xếp, không cho người tới xin phép Triệu Quy Nhạn cũng là ý Tống Thái hậu. Thoạt trông Tống Minh Hàn không thể từ chối, nên Triệu Quy Nhạn mới nghĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn ta.
Còn ở sau lưng, Tống Minh Hàn làm thế nào cũng không liên quan tới Triệu Quy Nhạn.
Nếu vẫn không tin, chỉ cần nhìn bóng nam tử với sống lưng thẳng tắp phản chiếu trên nền gạch bằng ngọc thạch này thì cũng phải tin.
Triệu Quy Nhạn thản nhiên quan sát Tống Minh Hàn, dưới miệng lại vội nói: “Thế tử Kính Vương mau đứng lên. Chuyện nhỏ thôi, bổn cung không phải người tàn nhẫn không hiểu lý lẽ. Ngươi và Thái hậu nương nương có tình cảm sâu nặng, dù ngủ trong cung cũng không ai dám dị nghị gì. Ngươi cứ ở lại đây, muốn xuất cung lúc nào cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT