Tào Thiện Lai rót chén trà nóng, định bưng vào lều, chợt thấy Dương Lâm hấp tấp bước tới.
Y dừng bước, quát khẽ: “Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì? Bệ hạ đang ở trong lều, làm kinh động Bệ hạ thì mạng nhỏ của ngươi đủ bù vào không?”
Dương Lâm dừng chân, thấp giọng nhận lỗi: “Là thuộc hạ lỗ mãng, mong công công chớ trách tội.”
Tào Thiện Lai thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ban nãy, lúc tuần tra luân phiên thuộc hạ đã gặp một nữ tử, nàng nói lên núi cầu phúc đụng phải sơn tặc, sau khi liều mạng chạy trốn thì lỡ xông vào nơi này. Nàng cầu xin thuộc hạ giúp đỡ nàng, lúc chúng ta về thành thuận tiện cho nàng theo một đoạn đường. Thuộc hạ thấy khắp người nàng đầy vết thương, trông rất tội nghiệp, nên muốn xin chỉ thị của Tào công công, có thể cho nàng ở lại rồi theo chúng ta về thành không?”
Tào Thiện Lai cười khẩy, mắng: “Ngươi bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi! Đây là nơi nào? Hôm nay là ngày gì? Ngươi ngẫm cho kỹ đi! Trước tiên khoan bàn tới việc nàng thoát khỏi tay sơn tặc bằng cách nào, cứ cho rằng một nữ tử yếu đuối như nàng chạy từ chùa Hương Tích đến vùng ngoại ô phía bắc, khoảng cách xa như vậy, đường núi dốc đứng, lầy lội khó di chuyển, nhưng nàng đã thật sự vượt qua! Lùi một bước mà nói, tại sao cứ phải vào ngày hôm nay, đúng lúc Bệ hạ đi tuần, dưới bầu trời này nào có chuyện trùng hợp như thế?”
Sắc mặt Dương Lâm trắng bệch, hắn ta càng nghĩ càng sợ: “Nàng chạy tới đây vì Bệ hạ?”
Tào Thiện Lai giễu cợt: “Chẳng lẽ chạy theo ngươi tới đây?”
Dương Lâm hoảng sợ khi nghĩ đến tính cách không gần nữ sắc của Bệ hạ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play