Mấy người nông phụ còn lại trên xe đều bị lời nói của nàng làm đỏ mặt xấu hổ, họ há miệng muốn gọi nàng quay trở lại, nhưng Kiều Liên Liên đã đi theo hướng ngược lại xa rồi.

“Hầy, Ngưu đại thúc, nói gì thì cũng không nên dừng xe chứ, một nữ phụ mang theo con nhỏ như nàng ta phải về làm sao đây?” Có người lên tiếng.

Còn có vài người trách cứ vợ Trương Nhị gia: “Sao mà cứ gây xích mích với người ta thế, chuyện con dê lần trước người ta còn chưa bao so đo với cô kia mà.”

Ngưu đại thúc mím môi, do dự cầm roi lên đánh vào mông con lừa già.

Xe lừa tiếp tục chạy, nhưng trên xe lại thiếu mất một người.

“Mẹ ơi, chúng ta không ngồi xe sao ạ?" Cố Ca vòng tay quanh cổ Kiều Liên Liên, dùng giọng sữa non nớt hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta không ngồi xe của ông ta nữa." Kiều Liên Liên mỉm cười, đồng thời trong lòng nàng cũng thấy may vì xe lừa vẫn chưa đi quá xa, bây giờ nàng quay về trấn Tây Dương tìm xe lừa khác về nhà vẫn còn kịp.

Có tiền thì ngông nghênh như vậy đó!

Hai người đi dọc theo ven đường, không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều Liên Liên luôn cảm thấy thể lực của mình dần dần trở nên mạnh hơn, hôm qua đi một mình nàng đã thở hổn hển rồi, vậy mà hôm nay ôm theo một đứa nhỏ cộng với một cái giỏ tre nữa mà nàng chỉ cảm thấy hơi nặng thôi.

Dù thua kém rất nhiều so với mình của trước đây nhưng vẫn có thể miễn cưỡng coi là thể chất của một người bình thường.

“Mẹ ơi." Cố Ca vốn luôn ngoan ngoãn rúc trong lòng nàng đột nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt khó hiểu: "Mẹ, thúi thúi, thúi thúi quá.”

“Có mùi thúi à?" Kiều Liên Liên khẽ cau mày, ban đầu nàng tưởng con lừa già của ai đó đã làm rớt phân, nhưng kết quả lại ngửi thấy có mùi máu tanh thoang thoảng.

“Đúng đúng, thúi thúi, thúi lắm. Ở chỗ đó thúi nhất.” Cố Ca chỉ vào con đường khuất sau rừng tre.

Trong lòng Kiều Liên Liên lập tức giật thót một cái, với những kinh nghiệm đã tích lũy trong mấy chục năm ở nhà họ Kiều gia thì nàng biết rằng phía sau đó không đơn giản.

Nàng ôm chặt Cố Ca toan chạy đi thì bỗng bắt gặp một trận bão cát kèm theo tiếng đất trời rung chuyển.

Chờ nhìn kỹ hơn thì thấy làm gì có bão cát, rõ ràng là cát bụi do một đám người cưỡi ngựa trên đường đất tạo ra!

Con đường đất ở nông thôn chỉ rộng vài bước chân, cho dù hai mẹ con bọn họ có đứng sát rìa cũng khó tránh khỏi bị đụng cho bị thương.

Cân nhắc một chút, Kiều Liên Liên ôm chặt Cố Ca lách vào trong rừng trúc ven đường.

Sau đó, nàng thấy một người đàn ông mặc bộ y phục màu tím, nửa khuôn mặt của hắn mang theo một chiếc mặt nạ đồng có khắc hoa văn. Mặc dù đã hôn mê nhưng vẫn ôm chặt một thanh kiếm ngắn.

“Mẹ, chỗ này, chỗ này thúi nhất." Cố Ca sợ hãi ôm chặt lấy nàng.

Kiều Liên Liên che mắt của Cố Ca bằng một tay, sau đó cẩn thận đánh giá xung quanh.

Người đàn ông áo tím này bị ngoại thương rất nặng. Mặc dù đã được băng bó bằng một mảnh vải, nhưng đương nhiên trị ngọn không trị được tận gốc. Nếu không chữa trị thêm thì có lẽ chỉ sau nửa giờ hắn sẽ mất máu mà chết.

Cứu, hay không cứu đây.

Kiều Liên Liên do dự một lát rồi đưa ra quyết định.

"Ngoan, con ngồi ở đây chờ mẹ nhé." Dặn dò Cố Ca xong, Kiều Liên Liên để cô bé ngồi ngay ngắn trong sọt tre, sau đó Kiều Liên Liên đeo sọt trên lưng rồi lấy thuốc sát trùng thuốc cầm máu thêm cả băng gạc từ trong phòng thí nghiệm ra.

Người đàn ông áo tím bị thương quá nặng, miệng vết thương nhiều vô số, nàng tốn thời gian chừng hết chén trà nhỏ mới rửa sạch hết miệng vết thương cho hắn, sau đó rắc một lớp thuốc bột trắng thật dày lên, cuối cùng dùng băng gạc cẩn thận quấn lại.

Thuốc bột trắng có hơi châm chích, mặc dù người đàn ông áo tím đang trong tình trạng hôn mê, nhưng cũng bị đau đến nhíu mày.

Kiều Liên Liên thở dài, kế đó nàng lấy một cái túi chườm nóng bằng silicon từ phòng thí nghiệm ra, bên trong đã đổ đầy nước sôi từ khi nào rồi nhét cái túi chườm vào ngực người đàn ông áo tím kia.

Sau khi làm xong tất cả, nàng ném bông khử trùng đã qua sử dụng vào hố chôn xuống, rồi quay người bế Cố Ca lên chạy như bay ra khỏi rừng trúc.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông áo tím không hề mở mắt, chỉ có hai hàng lông mi rung nhè nhẹ, cho thấy có lẽ hắn không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Kiều Liên Liên chạy mãi đến chợ ở trấn Tây Dương rồi mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Sau một ngày lăn lộn thì cũng đã đến giờ Dậu, Kiều Liên Liên tìm thêm chiếc xe bò một lần nữa để trở về thôn Cố Gia.

Ở cửa nhà cũ.

Thời điểm mẹ kế vừa mới đi, trong lòng mấy đứa nhỏ đều nhẹ nhõm hết cả.

Song đã qua mấy canh giờ mà mẹ kế vẫn chưa quay trở về, hai đứa con lớn chợt cảm thấy có chút lo lắng.

Lại qua thêm mấy canh giờ nữa, trời ngày càng tối, nhìn ra cửa thôn vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu.

Lúc này, bốn đứa nhỏ cũng bắt đầu luống cuống.

“Bà ấy sẽ không mang bé năm đi bán đó chứ.” Cố Thước rưng rưng, cô bé biết mẹ kế vẫn luôn muốn bán bọn chúng đi.

“Nếu bà ấy dám bán bé năm, ta nhất định sẽ không tha cho bà ta.” Cố Thành nắm chặt hay tay, gương mặt tràn đầy uất hận.

Đã từng có nhiều việc xảy ra khiến cậu bé muốn giết mẹ kế, nhưng cậu còn quá nhỏ, ngay cả năng lực bảo vệ cho các em còn không có.

Cha thì mất sớm, vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất vừa không có mẹ chăm sóc, mấy đứa nó phải chịu biết bao uất ức, miệt thị của người đời.

Mẹ kế tuy xấu tính, nhưng công bằng mà nói cũng có công dưỡng dục, có điều nếu bà ấy dám bán bé năm thì cậu bé nhất định sống chết một phen với mẹ kế.

Cố Thành cúi đầu, cả người tỏa ra lửa giận, như thể muốn tụ lại thành thực thể.

Đúng lúc này, Cố Lâu chỉ ra cửa thôn, hô lớn: ”Ý, kia có phải là mẹ không?”

Mấy đứa đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn, bọn chúng nhìn thấy mẹ kế ôm Cố Ca, lưng đeo giỏ tre, cõng theo sắc trời màu đỏ cam tựa như một nàng tiên giáng trần.

“Đây là sao vậy, đói bụng rồi hả?”

Kiều Liên Liên đi tới cửa, nhìn thấy vẻ kỳ lạ trên gương mặt mấy đứa nhỏ thì thâm tâm nàng cũng hiểu chúng đang lo lắng điều gì, thế là nàng trực tiếp nhét Cố Ca vào lòng Cố Thành.

“Ôm nó cả quãng đường dài, mệt chết ta rồi. Cố Thước lại đây phụ ta mang đồ vào, đồ nặng vậy làm ta mệt quá.”

Một cái giỏ tre rất lớn, bên trong lại vô số dụng cụ, còn có hai gói điểm tâm to đùng.

Sau khi lấy hết dụng cụ trong giỏ ra, đứa nào đứa nấy cũng đều ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Đã lâu lắm rồi bọn chúng chưa được ăn bánh ngọt, hồi còn ở nhà họ Cố chẳng có ai đoái hoài gì đến chúng, sau bị đuổi ra khỏi nhà thì lại càng cơm không đủ no.

Giờ trước mặt chúng là bánh hoa quế, có nằm mơ cũng không dám mơ tới.

Trời đã khuya, Kiều Liên Liên đem thịt dê từ giữa trưa ra làm nóng lại, bỏ thêm chút cải trắng, thêm chút muối rồi hầm cho thấm vị, sau đó bày ra một cái tô lớn.

Xong việc, nàng trở ra phòng thì thấy năm đứa ngồi vây quanh cái bàn gỗ mục nát, tất cả đều chăm chú nhìn vào túi bánh ngọt trước mặt nhưng lại không đứa nào động vào.

“Sao không ăn bánh hoa quế đi? Không thích à?” Kiều Liên Liên cười khanh khách cầm chén đũa lên “Mấy đứa không ăn thì ta ăn đó.”

Nàng làm bộ đưa bánh vào trong miệng, mấy đứa nhỏ đều nuốt nước miếng cái ực nhưng vẫn không ai dám nói câu nào.

Bọn chúng đã bị mẹ kế đánh cho sợ từ lâu, cho dù bây giờ mẹ kế có cười nắc nẻ đi chẳng nữa, còn cho chúng ăn thịt nhưng kí ức xấu lâu ngày khó phai nên không ai dám chủ động lấy đồ ăn.

Không thể để tình hình như vậy mãi được.

Kiều Liên Liên thở dài, ánh mắt đặt lên người Cố Ca.

Trải qua cả ngày dài, Cố Ca thật ra đã không còn sợ mẹ kế như trước, cô bé thậm chí còn định lấy bánh, chỉ có điều lại bị anh ba gõ một cái ngăn cản.

“Bé năm à, bánh hoa quế hồi chiều ăn có thơm không?” Kiều Liên Liên cười tủm tỉm dụ hoặc.

Cố Ca nuốt nước bọt: ”Thơm ạ.”

“Còn muốn ăn không?” Kiều Liên Liên gắp lên một miếng bánh hoa quế mềm mịn, nhẹ nhàng lắc lắc.

Tròng mắt Cố Ca như muốn dính lên miếng bánh đó.

“Muốn ăn thì tới lấy đi nào.” Gương mặt nàng hiền lành tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play