Có lẽ là vì ánh mắt của Kiều Liên Liên đã quá rõ ràng.
Cố Thiệu quay người nhìn sang, giải thích: "Mười tuổi ta đã bị đưa đi làm thị vệ, năm ngoái vừa mới về nhà thì mấy ngày sau lại bị bắt đi làm lính tráng."
Cho nên nói, thật sự là hắn chưa mang bọn nhỏ về nhà họ Cố được bao lâu ư?
Kiều Liên Liên gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó không tiếp tục theo đuổi vấn đề này nữa.
Cố Thiệu nhẹ nhàng thở ra.
Một nhà bốn người đi qua chợ, vòng qua một con phố, cuối cùng cũng đến cửa Tứ Hỉ Lâu.
Bởi vì thời gian đã muộn, chưởng quầy Tứ Hỉ Lâu đang đứng ở cửa mở to mắt chờ đợi, cho đến khi nhìn thấy Kiều Liên Liên mới vỗ đùi nói: "A là cô, cô tới rồi, số bột tươi kia giờ chỉ còn một ít ở đáy, nhiều lắm cũng gần nửa canh giờ sau trong lầu sẽ không còn tí bột tươi nào.”
“Trước kia trong lầu không có bột tươi không phải vẫn nấu ăn bình thường sao.” Kiều Liên Liên cười đem bột tươi giao cho hắn ta.
Chưởng quầy trừng mắt nhìn nàng: “Cô biết rõ còn hỏi, nhờ có bột của cô mà khẩu vị món ăn đã được cải thiện rất nhiều, quả thực không thể so sánh với lúc trước, khách ăn mãi cũng đã quen rồi, sao có thể ăn món trước kia được nữa chứ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT