Kiều Liên Liên nhướng mày một chốc, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Vốn dĩ nàng không quá chắc chắn là bởi vì gia vị này không dễ bán, dù gì nó cũng là gia vị đã cô đặc, cho dù có ngon đến đâu cũng không thể để cho người ta nếm thử được.

Bán đồ ăn cũng tương đương với việc dùng cách mà công chúng có thể chấp nhận để gián tiếp bán gia vị - chỉ cần họ thích đồ ăn thì làm sao có thể không quan tâm đến gia vị?

Trong lòng Kiều Liên Liên đã nghĩ ra cách, bắt đầu xuống tay làm vỏ hoành thánh.

Thịt lợn cắt nhỏ trộn với hành tây đã xắt, sau đó bọc trong lớp bột hoàn thành mỏng rồi đặt trong một cái xửng bằng tre.

Để tránh bánh dính vào nhau, nàng còn rắc một lớp bột phấn mỏng lên trên.

Sau đó, nàng sử dụng chiếc nồi sắt, bếp than, gia vị cùng với vỏ trứng gà và rong biển.

Nhà không có đủ chén đũa, cũng không có bếp lò, thế là Kiều Liên Liên đưa bọn trẻ vào thị trấn mua một mớ.

Sau khi mua hai chiếc bàn nhỏ và bốn chiếc ghế dài nhỏ, một quầy bán hoành thánh nhỏ đã được bày ra.

Cố Thước phụ trách rửa sạch chén đũa, Cố Thành giúp sắp xếp bàn ghế, mấy đứa nhỏ khác thì ngoan ngoãn ngồi yên không làm phiền.

Kiều Liên Liên mở bếp lò ra, bỏ củi vào bên trong rồi đốt lửa, bên trên xếp một lớp than mỏng, sau khi chờ lớp than thứ nhất bén lửa thì nàng lại cho thêm than vào, làm vậy có thể để than cháy lâu hơn.

Cố Thước làm sạch chiếc nồi sắt và đặt lên bếp, Cố Thành múc hai gáo nước đổ vào.

Trong khi chờ đợi quá trình sôi, cuối cùng cũng có người chú ý đến động tĩnh ở đây mà nhìn sang.

Trùng hợp thay, người đến đúng là khách hàng cũ của Kiều Liên Liên, là đại ca Lý thích món thích kho kia của Kiều Liên Liên.

Nhìn thấy nàng đang bày nồi niêu thành một quầy hàng nhỏ, Lý Đại Trang bất ngờ nói: "Tiểu Kiều, cô không bán thịt kho nữa à? Đây là đang bán gì vậy?"

Kiều Liên Liên thở dài trả lời: "Công thức nấu thịt kho đã bị người ta mua đứt rồi, sau này ta không thể bán thịt kho được nữa."

"Chắc chắn là do Vân Tịch Lâu hại chứ gì." Lý Đại Trang tỏ ra vừa tiếc nuối vừa căm tức, "Mấy mẹ con các cô buôn bán nhỏ đã không dễ dàng rồi, mà lại còn gặp phải chuyện này... Hầy, món thịt kho kia ăn thật ngon."

Kiều Liên Liên cười không nói về thịt kho nữa, thay vào đó nàng nói: "Hôm qua ta có làm một ít hoành thánh, hôm nay bèn nghĩ bán một ít thử xem. Lý đại ca là khách quen, ta cho ngươi thử một chén, không cần trả tiền."

Nói rồi hai tay nàng nhanh chóng bỏ mười mấy viên hoành thành vào trong nồi.

Khi Lý Đại Trang phản ứng lại thì tất cả hoành thánh đã ra khỏi nồi rồi.

"Này, vậy đâu có được... Thơm quá!" Dù đã là một người kỳ cựu và có kinh nghiệm về ẩm thực, nhưng khi ăn món này, Lý Đại Trang vẫn phải trầm trồ, "Mùi vị này, sao lại thơm đến vậy? Thơm hơn cả tất cả hoành thánh mà ta từng ăn qua luôn đấy."

Lần này, hắn không hề khách sáo nữa mà nhận lấy chén hoành thành rồi lấy muỗng vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Những miếng hoành thánh trơn mềm và mịn màng được kết hợp với hương thơm tươi mát của rong biển và tôm khô, thêm cả trứng gà để tạo thêm kết cấu dày, cuối cùng được trang trí bằng lá hẹ, hương vị quả thật tuyệt vời!

Lý Đại Trang ăn xong hoành thành rồi còn ngửa mặt lên trời húp hết sạch nước canh.

cuối cùng hắn đặt bát xuống lớn tiếng nói: “Món này ngon quá, Tiểu Kiều, cho ta một chén nữa."

"Đây này." Kiều Liên Liên làm động tác lưu loát, nhanh chóng đưa thêm một chén qua.

Lý Đại Trang tiếp tục ăn ngon lành.

Có lẽ là vị thơm của hoành thánh đã lan ra, hoặc là trông dáng vẻ Lý Đại Trang ăn thật sự rất ngon mà dần dần có thêm khách thứ hai thứ ba nữa đến.

Chờ tới giờ cơm trưa thì hai cái bàn nhỏ đã đầy người ngồi.

Cũng có một số người không ngại thiếu bàn, thậm chí cầm chén ngồi thẳng ven đen đường mà ăn.

Hoành thánh mà mấy mẹ con Kiều Liên Liên đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, và chỉ trong vòng chưa đến một canh giờ là đã bán hết.

Lý Đại Trang đi dạo một vòng đang tính lại ăn thêm nhưng đã không còn hoành thánh.

Hắn oán giận với Kiều Liên Liên: "Tiểu Kiều, thức ăn của cô làm quá ngon, thịt kho đã bán hết nhanh mà giờ hoành thánh cũng bán xong lẹ như vậy. Lần sau, cô cứ làm nhiều hơn, ta còn muốn dẫn bà nhà lại đây nếm thử."

Kiều Liên Liên cười cười rồi múc ra nửa thìa bột trong lọ, gói lại đưa sang.

"Lý đại ca, hoành thánh này của ta không khác gì của người khác, chủ yếu là do có bột gia vị này, giúp nâng cao mùi vị. Nếu ngươi thích, ta có thể cho người một ít bột gia vị, về nhà có thể cho vào đồ ăn khi nấu, chắc chắn sẽ ngon gấp đôi." Nàng cười nói.

"Cái này có thể khiến đồ ăn ngon hơn sao?” Lý Đại Trang bán tín bán nghi.

Kiều Liên Liên cũng không gấp gáp mà bình tĩnh nói: "Đại ca cứ về nhà để tẩu làm thử xem sẽ biết ngay thôi."

Lý Đại Trang gật đầu, nắm chặt gói bột gia vị trong tay, sau đó vội vàng về nhà.

Kiều Liên Liên tiếp tục thu dọn đồ đạc, khóe mắt thoáng qua một bóng dáng, đôi tay nàng khựng lại, khóe miệng hơi cong lên.

 “Mẹ, chúng ta về nhà liền sao ạ?" Cố Thước nhẹ nhàng hỏi sau khi đã thu thập chén đũa cuối cùng vào sọt.

Kiều Liên Liên gật đầu.

Hôm nay các nàng mua thêm khá nhiều đồ, không thể nào ngồi xe của đại thúc Ngưu mà chỉ có thể thuê một chiếc xe khác để về nhà.

Cũng may là hàng ngày nàng thu được nhiều tiền, nên việc này cũng không quá khó khăn.

Kiều Liên Liên nhanh chóng tìm được một chiếc xe bò rồi dùng mười lăm văn tiền để trả cho họ chở đến tận nhà.

Nàng không trả giá, chỉ cùng Cố Thành đưa đồ lên xe, sau đó bế mấy đứa nhỏ lên xe, kêu mấy đứa ngồi trên xe chờ một lát để nàng đi mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.

"Mẹ, con đi cùng người." Cố Thành gọi nàng lại.

Đứa nhỏ này, cứ luôn lo lắng nàng sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng cũng không biết là tưởng tượng từ đâu ra nữa.

Kiều Liên Liên sờ sờ cằm, không từ chối.

Hai mẹ con ghé qua một tiệm thịt heo gần đó chặt một ít chân giò, mua vài cân bột mì, vài củ hành tím và một số gia vị cần thiết trong nhà.

Trên đường trở về, nghĩ đến sở thích của mấy đứa con mà nàng còn cố ý thêm vài món ăn vặt mà bọn nhỏ thích ăn.

Không ngờ, khi đến lúc thanh toán, một tờ giấy từ túi của Kiều Liên Liên chợt rơi xuống.

Cố Thành nhanh tay muốn nhặt lên, nhưng lại bị nàng giữ lại.

Ngón tay của mẹ kế mảnh khảnh nhưng sức lại rất mạnh mẽ, Cố Thành bị đè đến không thể nào cử động được, thậm chí bị nàng ép phải theo nàng ra ngoài cửa.

Nếu là người khác, Cố Thành sẽ bất chấp tất cả mà vùng ra.

Nhưng với mẹ kế, Cố Thành không do dự chút nào mà đứng vững phối hợp với nàng.

Hai mẹ con đi tận mấy chục bước thì Kiều Liên Liên mới buông bàn tay đang đặt trên vai con trai lớn ra rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng chạm vào bao giấy đó, cũng đừng quay đầu lại."

Cố Thành hiểu rõ ngay lập tức.

Tờ giấy bao kia chắc chắn là mẹ kế đã cố ý bỏ lại.

Nhưng dụng ý trong đó có lẽ chỉ có Kiều Liên Liên mới biết.

Mấy mẹ con ngồi xe bò trở về thôn Cố Gia, và bởi vì đồ đạc trên xe càng ngày càng nhiều nên dẫn đến việc nhiều người trong thôn bắt đầu chú ý đến họ.

"Tiểu Kiều, con đây là đang làm gì vậy? Sao còn đem cả bàn ghế về đây, mua cho nhà à?" Thím Lưu thấy bọn họ từ xa không nhịn được mà hỏi.

Xe bò dừng lại trước cửa nhà cũ, Kiều Liên Liên mỉm cười xuống xe để dọn đồ, "Tất cả đều là đồ dùng cần thiết cho buôn bán nhỏ thôi."

"À..." Thím Lưu cũng biết chuyện nàng bị ép bán bí quyết nấu thịt kho, nháy mắt đồng tình mà nói: “Nào, thím giúp con dọn đồ."

Một số người khác cũng đến để giúp đỡ, đồ đạc không nhiều lắm đã dọn xong xuôi.

Kiều Liên Liên trả tiền xe, sau đó bắt đầu dọn lại nhà cũ.

Thím Lưu còn muốn giúp đỡ, nhưng tuổi của bà đã cao, làm một bận vừa nãy đã cảm thấy mệt mỏi đến thở hổn hển, đến chừng này đã không còn đủ sức lực, chỉ có thể quay vào nhà mình hô: "Ông ơi ra đây, ra đây đi.”

Chẳng bao lâu, Lưu đại thúc cau mày bước ra.

"Ông à, Kiều Liên Liên một mình không thể làm hết, ông giúp con bé dọn đồ một chút đi." Thím Lưu chỉ huy Lưu đại thúc.

Vốn tưởng rằng ông nhà mình tính tình khó ở thế nào cũng không tình nguyện mà giúp đỡ, ai ngờ Lưu đại thúc chỉ thoáng ngơ người rồi nhanh chóng vác cái bếp lò nặng nhất vào trong sân.

Tiếp theo là cái bàn, chiếc nồi sắt lớn, Lưu đại thúc cũng bê phụ vào hết.

Kiều Liên Liên sắp xếp gia vị trong bếp xong, khi bước ra thấy mọi thứ đã được chuyển vào đâu ra đấy thì hơi ngạc nhiên.

Mặc dù Lưu đại thúc và Ngưu đại thúc ban đầu không hề kiên nhẫn với nàng, thậm chí còn chán ghét ra mặt.

Nhưng từ khi biết được chân tướng thì họ vì mặt mũi mà tiếp tục ghét nàng, ngược lại bởi vì áy náy mà giúp đỡ nàng không hề nà điều gì.

"Thật sự rất cảm ơn thím và đại thúc." Kiều Liên Liên nói một cách chân thành.

"Có bao nhiêu đâu, đều là hàng xóm cả mà, Tiểu Kiều còn đừng để ý." Thím Lưu cười đến rạng rỡ.

Kiều Liên Liên cũng mím môi cười theo, "Hai người cũng đã làm việc rất vất vả rồi, chi bằng cứ ở lại nhà con ăn cơm trưa đi, con vừa mua được một miếng thịt heo tính trưa nay hầm.”

"Không được, không được." Thím Lưu từ chối Kiều Liên Liên, nhà họ đã ăn rất nhiều thịt của Tiểu Kiều rồi, giúp một tay là việc nên làm, sao có thể mặt dày mà ăn chực như vậy được kia chứ.

Dứt lời, cặp vợ chồng già bước lẹ trở về nhà mình, trông dáng vẻ cứ như là sợ bị cản lại vậy.

Kiều Liên Liên nhịn được mà cười hì hì.

Vừa cười nàng vừa cảm thán, dù trong thời đại này, con người ở thời đại này phần lớn vẫn còn rất chất phác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play