Đi thẳng vào vấn đề.

Mắt sáng như ngọn đuốc.

Tim chưởng quầy bỗng dưng đập thình thịch, càng coi trọng Kiều Liên Liên hơn.

Hắn còn chưa nói gì, thế mà Kiều Liên Liên đã nhận ra thân phận của hắn còn chưa nói, mà một người phụ nữ dẫn theo đàn con lại dám nói thẳng vào vấn đề để bàn chuyện với hắn, thật khiến người ta không dám coi thường.

"Kiều tiểu nương tử." Chưởng quầy mỉm cười ấm áp, "Gà kho mà cô mang đến ta đã nếm qua, mùi vị đúng là không tồi, tuy nhiên, Ở huyện Tà Dương, có hai cửa hàng làm món kho không kém cạnh, những nhà đó cũng đều có hơn trăm năm tuổi đời."

Ý ngoài lời, nghĩa là đồ của nàng rất tốt nhưng làm sao có thể xác định được đó là công thức bí truyền?

Kiều Liên Liên cũng cười, "Chưởng quầy có thể không tin, chỉ là người của Vân Tịch Lâu cũng muốn có công thức này, là ta không muốn hợp tác với bọn họ nên mới cố ý tìm đến Tứ Hỉ lâu, nếu chưởng quầy không có hứng thú thì ta đây cũng chỉ có thể chịu ấm ức hợp tác với Vân Tịch Lâu thôi.”

Nàng quay người toan muốn đi.

Lúc này, chưởng quầy không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng nói: "Đợi một chút."

Kiều Liên Liên dừng chân nhưng không quay đầu lại.

"Tiểu nương tử nhà cô đúng là lợi hại."

Chưởng quầy thở dài một bất đắc dĩ, "Mùi vị món gà kho này của cô đúng là ngon nhất, mặc dù vẫn còn hơi kém một chút so với các món kho đã tồn tại trăm năm, ta đồng ý bỏ tiền ra mua đứt công thức món kho này, hay cô vào tiệm ngồi rồi chúng ta từ từ bàn chuyện…”

Sau nửa canh giờ.

Kiều Liên Liên cầm 60 lượng bạc, dẫn bọn nhỏ ra khỏi Tứ Hỉ Lâu.

"Kiều nương tử đi thong thả, hy vọng cô nói được thì phải làm được, không được tiết lộ công thức của món kho này ra ngoài. Nếu không Tứ Hỉ Lâu chúng ta cũng sẽ có cách riêng của mình mà xử lý đó nhé."

Chưởng quầy đứng ở cửa nở nụ cười ấm áp, nhưng lời nói của hắn lại thấp thoáng vài phần đe dọa.

"Chưởng quầy yên tâm, sau này ta còn muốn hợp tác với các ngươi nữa mà." Kiều Liên Liên cười đầy ẩn ý sâu xa.

Chưởng quầy ngớ người ra.

Tuy nhiên Kiều Liên Liên đã bế Cố Ca lên bước đi thật xa rồi: "Đi thôi, chúng ta đi mua thịt ăn nào."

Mấy đứa nhỏ vui đến sướng rơn người: "Tốt quá, trong nhà có tiền rồi, có thể mua thịt, còn có thể xây nhà nữa."

Chỉ có hai đứa lớn là không hề cười mà mặt mày đều căng thẳng vô cùng.

"Mẹ." Sau vài bước chân, Cố Thước vẫn không kìm được mà hỏi: "Nếu mẹ bán toàn bộ công thức này đi như vậy, thì nhà ta sẽ không còn cách nào để bán thịt kho nữa. Vậy sau này chúng ta sẽ sống thế nào đây?"

Cô bé vẫn hiểu được đạo lý miệng ăn núi lở này.

“Bé ngốc, ta chỉ bán công thức của món thịt kho thôi chứ không bán món khác." Kiều Liên Liên vui vẻ vì con gái lớn hiểu chuyện như vậy.

"Ý mẹ là..." Cố Thước vẫn chưa hiểu.

Kiều Liên Liên cười khe khẽ, "Làm thịt kho không vốn không phải kế lâu dài."

Ban đầu, ý định của Kiều Liên Liên chỉ đơn giản là làm món thịt kho bán ra để kiếm một chút danh tiếng. Đợi cho người đến mua công thức, sau đó nàng sẽ thương lượng hợp tác với bên kia, thậm chí còn chia sẻ lợi nhuận.

Nhưng ai ngờ rằng Vân Tịch Lâu lại xem thường quá đáng, khiến cho kế hoạch ban đầu của Kiều Liên Liên đổ bể hết.

Tuy nhiên, nàng vẫn không phải không thu được lợi gì.

Ít nhất, nàng đã thu được 60 đồng trong tay, cũng có quan hệ làm ăn với Tứ Hỉ Lâu.

Còn những chuyện sau này thì cứ từ từ mà tính, dù sao cũng còn sớm.

Nhưng thực tế là trước mắt có một vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.

Kiều Liên Liên cất số bạc ròng vào phòng thí nghiệm, nàng liếc nhìn bóng dáng lén lút phía sau lưng mình rồi cụp mi xuống.

Kiều Liên Liên bế Cố Ca lên, rồi lại để mấy đứa con đi trước mặt, sợ lỡ bọn họ bị thương gì.

"Mẹ, sao vậy?" Cố Thành trước tiên đã nhận ra có gì đó không phù hợp, "Có phải là có người theo dõi chúng ta không?"

Kiều Liên Liên gật đầu, "Nếu ta đoán không lầm, chúng ta ra khỏi Tứ Hỉ Lâu thì họ đã đi theo chúng ta."

Nói thật thì từ khi nàng bước vào Tứ Hỉ Lâu đã bị người theo dõi.

Xem ra sự cạnh tranh giữa hai quán tửu lầu đúng là rất quyết liệt, thế mà lại dám kêu người theo dõi, dẫn đến việc Kiều Liên Liên vừa mới bán bí quyết cho Tứ Hỉ Lâu thì Vân Tịch Lâu đã biết được tình hình thực tế.

Hiện tại, có lẽ chính là thời điểm Vân Tịch Lâu trả thù.

Mấy mẹ con bước nhanh về phía trước, người ở phía sau cũng đi nhanh theo.

Kiều Liên Liên nhẹ giọng hỏi Cố Thành: "Có sợ không?"

"Không sợ." Cố Thành siết chặt hai tay: "Mẹ cứ bảo vệ đệ đệ và muội muội, những việc khác cứ để con lo."

Kiều Liên Liên cảm thấy một chút ngạc nhiên.

Đại vai ác tương lai này chỉ mới có chín tuổi này, bả vai ốm yếu, và khung xương gầy gò, rõ ràng là thân hình của một đứa trẻ

Nhưng lại rất ra dáng người lớn.

Chỉ là...

"Bảo vệ tốt cho đệ đệ và muội muội của con đi." Kiều Liên Liên nhẹ nhàng nói: "Mẹ sẽ bảo vệ cho các con, con…Không cần phải liều mạng như vậy."

Nếu có thể thì ai lại muốn làm đứa trẻ hiểu chuyện chứ.

Nếu có thể thì ai lại muốn làm một đứa nhỏ bị bắt phải trưởng thành đâu.

Cố Thành ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn thoáng bối rối.

Liều mạng ư? Dường như cậu đã quen rồi.

Liều mạng để tồn tại, liều mạng để bảo vệ đệ đệ và muội muội, cũng liều mạng để càng thông minh càng tốt.

Có người khen cậu vững vàng, có người khen cậu tuổi trẻ tài cao, nhưng chưa có ai nói với cậu rằng: "Con không cần phải liều mạng như vậy."

Cậu thật sự không cần phải liều mạng nữa sao?

Rất nhanh, Kiều Liên Liên đã cho cậu đáp án.

Người mà Vân Tịch Lâu thuê có vẻ đã chờ rất lâu nên có hơi mất kiên nhẫn, khi thấy mấy mẹ con đi ngang qua một con đường hơi vắng người thì không kìm được mà ra tay.

Bọn chúng có bốn người, mỗi người đều vạm vỡ rắn chắc, ai cũng có râu.

Bọn chúng vừa xuất hiện thì một người đã nhanh chóng lao tới trước mặt Kiều Liên Liên muốn bịt miệng nàng lại.

Ba người khác thì lao ra ba hướng bắt ba đứa nhỏ còn lại.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp thực hiện thì chợt nghe thấy mấy tiếng “Bụp bụp bụp" không nhỏ, cuối cùng, bốn người đều mềm oặt ngã xuống mặt đất.

Kiều Liên Liên vẫn còn nương tay không làm hại đầu của họ, chỉ khiến họ mất khả năng hành động nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Mẹ nó, chân ta đau."

"Ả đàn bà này có yêu thuật!"

Bốn gã tráng hán kia đều sợ hãi nhìn chằm chằm vào Kiều Liên Liên nhưng đang nhìn thấy quỷ vậy.

“Ai sai các ngươi đến đây?" Kiều Liên Liên thu hồi vũ khí, sau đó rút ra một con dao sắc bén, đi về phía bốn người.

Trong nháy mắt, trong đầu của bốn người đều xuất hiện hai từ: Diệt khẩu.

Bọn họ đều là bọn côn đồ, ngày thường sống dựa cơ thể cường tráng này để hù dọa người ta, thỉnh thoảng thu phí bảo kê, hoặc là tống tiền, sống cuộc sống vô tư thoải mái, thành ra bọn họ chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh tồi tệ như vậy..

Chưa kể chuyện bị thứ gì đó không biết đả thương hai chân mà có khi còn bị giết để bịt miệng!

Ngay lập tức, có gã không nhịn được mà bật khóc, khóc ròng ròng nói: "Là người của Vân Tịch Lâu, hắn nói muốn chúng ta hù dọa ngươi, chỉ cần lấy được công thức thịt kho là đi."

Kiều Liên Liên nhướng mày, giờ con dao trong tay lên.

Người đó khóc thảm hại hơn nữa: "Ta sai rồi cô nương, ta không nên làm chuyện xấu. Nhưng trên ta còn có mẹ già tám mươi tuổi và đứa con nhỏ mới tám tuổi, ta là người trụ cột trong nhà, ta không thể chết được, nếu ta chết thì nhà ta sẽ không còn cách nào sống..."

Kiều Liên Liên có hơi không biết làm sao.

Hai tay nàng vung xuống, lưỡi dao sắc bén cắm vào giữa chân của bốn người bọn họ, sau đó nhẹ nhàng rút đầu dao kim loại ra.

Vũ khí nóng dùng khá tốt, nhưng nàng không muốn để lại bằng chứng, vì vậy nàng phải dọn sạch.

Còn về phần bốn gã khóc như chết cha chết mẹ này thì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play