Trương Tam Bảo sắc mặt trắng bệch, chẳng khác gì quỷ. Môi hắn run rẩy mấy hồi mới tìm lại được giọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Con, con cái thật sự đều không phải của tôi sao?"
Hắn trông có vẻ muốn khóc, thảm thương vô cùng. Khương Trà tuy rằng thấy hắn đáng thương, nhưng không biết cách an ủi, chỉ có thể thành thật nói: "Đều không phải, nếu ngươi không tin, có thể đi xét nghiệm ADN thử xem."
Trương Tam Bảo cố nén nước mắt, nói: "Có thể không, có phải tính sai rồi không? Tôi dạo này ngủ không ngon, sắc mặt kém, có thể là vì thế nên tính sai không? Tôi, tôi đưa cho cô ảnh chụp trạng thái tốt lúc trước của tôi, cô xem ảnh chụp, tính lại lần nữa được không?"
Hắn không hề nghi ngờ Khương Trà tính sai, vì trước khi vào buổi phát sóng trực tiếp, có người phổ cập cho hắn kiến thức về việc Khương Trà tính toán rất chuẩn trong buổi phát sóng trước, hắn còn đi xem lại buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên.
Đối với năng lực của Khương Trà hắn vô cùng tâm phục khẩu phục. Nhưng với kết quả này, hắn không thể nào chấp nhận được. Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể nhìn thấy hắn, thấy hắn cúi đầu tìm điện thoại, nước mắt lã chã rơi trên màn hình. Một gã đàn ông trung niên mập mạp, vóc dáng to lớn như vậy, cúi đầu khóc, vai không ngừng run lên. 
Tay hắn cũng run rẩy, nửa ngày không mở được album ảnh, mất một lúc lâu mới mở ra được, kết quả bên trong toàn là ảnh của vợ con. Trương Tam Bảo nhìn ảnh chụp xong, cuối cùng cũng sụp đổ, gục đầu trước máy tính, gào khóc nức nở. 
- Trời ơi, thật thê thảm. Hai đứa con đều không phải của mình mà còn bị hút máu lâu như vậy. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play