Bên bờ chỉ có một mình Cơ Mộc, bên cạnh còn đặt hai con cá chết bị mổ bụng.

Cơ Mộc sốt ruột đi đi lại lại, "Vinh An ca bị rơi xuống nước rồi."

Khương Trà từ trên dây thừng nhảy xuống, đi đến bờ. Tạ Vinh An đang trần tay vùng vẫy dưới nước. Nước này chưa đến một mét sâu, còn không dài bằng chân của Tạ Vinh An. Lý thuyết thì không thể chết đuối, trừ khi dưới nước có thứ gì bẩn thỉu.

Khương Trà ngồi xổm xuống, đưa tay xuống nước, nhanh chóng vẽ một trận bát quái, chỉ nghe "két" một tiếng vang lên, một mùi hôi khét từ dưới đáy nước bốc lên nồng nặc.

Cơ Mộc lập tức bịt mũi lại, "Thứ gì vậy? Thối quá."

Tạ Vinh An giãy giụa bò lên bờ, ngồi xuống còn hơi choáng váng, "Tôi vừa rồi bị làm sao vậy? Không phải tôi đang làm cá sao?"

Cơ Mộc vẫn còn vẻ mặt sợ hãi, lo lắng nhìn hắn nói: "Vừa rồi anh làm cá, máu văng lên quần áo, anh cởi ra muốn giặt dưới nước, kết quả đột nhiên ‘ùm’ một cái ngã xuống, rồi bắt đầu giãy giụa, em còn tưởng anh diễn, sau mới thấy không ổn, anh bây giờ không sao chứ?"

Tạ Vinh An lau nước trên mặt, tiện tay hất mái tóc ướt sũng lên, để lộ vầng trán bóng loáng, một gương mặt tuấn tú như đẽo, càng thêm hút hồn.

Hắn lẩm bẩm, "Tôi cũng cảm giác có một lực kéo xuống nước, sau đó thì tôi không nhớ nữa."

- Ngọa Tào!

- Tạ Vinh An đây là ban ngày ban mặt gặp ma à?

- Sao có thể, đạo diễn bày trò đấy, để chương trình trực tiếp thêm kịch tính thôi.

- Không thể không nói, Tạ Vinh An không hổ là ảnh đế, vừa rồi diễn cảnh chết đuối y như thật.

- Nhỡ đâu không phải diễn thì sao?

- Đừng nói nữa, ta sợ.

- Ta cũng sợ.

Đội ngũ đạo diễn cũng vẻ mặt khó hiểu. Đạo diễn trực tiếp gọi người phụ trách đạo cụ và biên kịch đến hỏi: "Chuyện vừa rồi, là do các người làm à?"

Người phụ trách đạo cụ: "Đạo diễn, đây là trực tiếp, bây giờ không có công nghệ tiên tiến vậy đâu."

Biên kịch: "Không liên quan đến tôi."

Đạo diễn: "Vậy thì kỳ lạ rồi."

Đạo diễn hỏi lại mọi người, cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, chuyện này sau đó cũng không ai nhắc đến nữa.

Có một số chuyện, không nên truy đến cùng, nếu không chương trình không thể tiếp tục quay được.

Đến lúc Tạ Vinh An bọn họ ăn cá nướng. Ba người Khương Tịch Đồng, trông như nạn dân, xuất hiện trước mặt họ. Ba người vừa đói vừa khát, đứng bên cạnh xem Khương Trà bọn họ ăn cá nướng, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng.

Sinh viên đói đến mức miệng đắng lưỡi khô, giọng nói không còn vang dội như trước, "Tụi em ở xa đã ngửi thấy mùi cá nướng, không ngờ thật là mọi người, ô ô ô, đi theo mọi người thật hạnh phúc." Hắn ghen tị nhìn Cơ Mộc. Trương Tam Quân ánh mắt âm u nhìn họ. Nếu không phải đang phát sóng trực tiếp, Trương Tam Quân nhất định sẽ xông lên cướp đồ ăn của họ.

Khương Trà đi qua bên cạnh Trương Tam Quân nhìn, Thẩm Tinh Kỳ vui vẻ vẫy tay với nàng, còn thổi qua đó, bên cạnh nàng hít hà con cá nàng cầm trên tay, "Cá của ngươi thơm quá à, tiếc là ta không ăn được." Chỉ có thể hít chút mùi vị. Khương Trà đi sang một bên, nhường một chỗ.

Tuy rằng Thẩm Tinh Kỳ căn bản không cần chỗ, nàng có thể thổi qua người mà đi, nhưng Khương Trà vẫn để một chỗ cho nàng. Thẩm Tinh Kỳ ngồi xuống, sát vào đống lửa, cứ hít hà mùi cá nướng, tóc dài rớt vào đống lửa, lập tức bùng lên làm tắt.

Thẩm Tinh Kỳ trông như một đứa trẻ vừa làm điều sai, áy náy nhìn Khương Trà, "Thật xin lỗi, ta không cố ý."

Tạ Vinh An khó hiểu, "Sao lại thế này?"

Cơ Mộc căng thẳng thần kinh, cả người cứng đờ như tượng đá, vừa rồi khi chớp mắt, hình như cậu nhìn thấy một con quỷ nữ tóc dài đang hít mùi cá, rồi tóc rơi vào làm tắt ngọn lửa. Cơ Mộc không biết có phải mình hoa mắt không, cậu không dám nói, cũng không dám quay đầu lại xem. Khương Tịch Đồng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ Khương Trà. Nhưng vì vẫn đang phát sóng trực tiếp, cô ta chỉ có thể cố gắng giữ hình tượng của mình, ôm chiếc rương còn chưa mở ra, có chút đáng thương nói, "Khương Trà, chỗ em có chiếc rương chưa mở, có thể đổi lấy hai con cá được không?"

Khương Trà: "Muốn ăn cá à?"

Khương Tịch Đồng dùng sức gật đầu, "Không phải một mình em, là cả ba người."

Khương Trà cười, chiếc gậy gỗ nóng đỏ trên tay đột nhiên hướng đến trước mặt Khương Tịch Đồng, Khương Tịch Đồng bị giật mình hoảng sợ, ngã xuống đất.

Nàng sợ hãi nhìn Khương Trà, "Khương Trà chị làm gì vậy? Vừa nãy suýt thì đâm vào mặt tôi rồi."

Khương Trà cong môi, "Muốn ăn cá, tự mình bắt đi."

Khương Tịch Đồng không ngờ rằng, bản thân mình đã ăn nói nhún nhường đến vậy mà cô ta vẫn không cho. Chờ ghi hình xong, nhất định sẽ nhờ gia gia dạy dỗ cô ta. 

- Một chiếc rương chưa mở đổi hai con cá? 

- Người ta vốn dĩ có bốn con thôi, Khương Tịch Đồng đúng là sư tử ngoạm mà.

- Hai bên đều ba người, bên Khương Tịch Đồng còn là ba người lớn, chỉ cần xin một nửa của bốn con, không có gì quá đáng, được chứ?

- Điều quan trọng là, Tịch Đồng đâu có vì bản thân, là vì cả tổ của mình đấy chứ.

- Đồng Đồng thật tốt bụng, quả nhiên là mỹ nhân có tấm lòng bồ tát.

- Dùng kem dưỡng da nào mà mặt dày vậy? Đấy là Khương Trà câu được, đừng có mà nói như thể là bọn họ nhất định phải được phần vậy, đều là người lớn cả rồi, giống như Khương Trà nói ấy, muốn ăn sao không tự đi bắt?

Khương Tịch Đồng mắt đỏ hoe bỏ đi. Trương Tam Quân im lặng thả chiếc thùng trước ngực xuống, đi đến bờ sông, chuẩn bị xuống bắt cá. Khương Chính Quốc đưa cho hắn một khoản tiền lớn, bảo hắn tìm cơ hội giết Khương Trà, tạo hiện trường như bị tai nạn bất ngờ. Sau đó lại cho một hồng bao thật dày, bảo hắn trong lúc ghi hình, dưới tiền đề không để người khác phát hiện hắn quen Khương Tịch Đồng, cố gắng chăm sóc Khương Tịch Đồng cho tốt.

"Trương Tam Quân anh biết bắt cá không?" Khương Tịch Đồng đứng ở bờ hỏi.

Trương Tam Quân: "Từng bắt rồi."

Trương Tam Quân dùng cách đào hầm bẫy, dụ cá vào.

Tuy rằng có chút ngốc, nhưng vì ở đây có nhiều cá, nên không bao lâu hắn cũng bắt được hai con nhỏ. Khương Trà không động thanh sắc quan sát tình hình dưới nước.

Nàng tùy ý nhặt một chiếc lá rụng trên đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mép lá, rồi nhân lúc Trương Tam Quân cúi người, dây đeo trên cổ bị lỏng ra, nhanh chóng bắn chiếc lá đi. Chiếc lá bay lên không trung, vừa đúng lúc gió nổi, cây cối rung rinh, "bá kéo bá kéo" lá rơi đầy xuống che giấu hành tung của chiếc lá Khương Trà vừa ném ra.

Chiếc lá đó, giống như một lưỡi dao sắc bén, lẳng lặng cắt đứt sợi dây trên cổ của Trương Tam Quân. Một miếng ngọc rơi xuống nước. Trương Tam Quân đang bận làm bẫy bắt cá, nước đục ngầu, căn bản không chú ý đến việc ngọc rơi. Lúc này nếu nhìn kỹ sẽ thấy, miếng ngọc rơi xuống cổ Trương Tam Quân, cùng miếng ngọc Khương Tịch Đồng đang đeo, gần như giống hệt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play