Người đến mặc áo vạt ngắn quây thường màu xanh lơ, dù đang là tháng sáu nhưng nàng lại khoác thêm một lớp áo mỏng bên ngoài. Mái tóc đen xõa dài, vài sợi rũ xuống bả vai, phất phơ bên gò má rồi lay động theo cơn gió thoảng, thỉnh thoảng phớt nhẹ qua chiếc cằm nhọn trắng nõn. Đôi môi nàng khẽ mím, sắc môi nhợt nhạt, cặp mắt hạnh rũ xuống, gò má đầy đặn mịn màng được phủ một lớp phấn hồng nhạt, vô cùng nhạt. Cứ ngỡ không nổi bật, nhưng lại khiến người khác chẳng thể dời mắt khỏi nàng. Ánh nắng ấm áp dường như cũng thiên vị nữ tử này, dịu dàng đậu trên người nàng, chẳng nỡ rời đi.

Vẻ mặt nàng bình thản, chỉ có đôi mày liễu cong cong mang theo chút dịu dàng.

Không chỉ thần sắc thanh lãnh, ngay cả cách trang điểm của nàng cũng vô cùng nhạt, sắc mặt cùng đôi môi hơi trắng, khiến người ngoài vừa nhìn đã nhận ra nàng là một người yếu ớt mang bệnh. Nhưng điều đó không hề làm tổn hại đến nhan sắc của nàng, trái lại còn khiến người ta bất giác sinh lòng thương tiếc.

Phù Tuyết cố đè nén suy nghĩ trong lòng, che giấu sự sửng sốt. Thật sự không ngờ vị Nhị cô nương bị đưa đến nhà ngoại suốt hơn mười năm lại trổ mã duyên dáng yêu kiều đến thế.

Nàng nhớ đến tin tức từ trong phủ truyền tới hôm qua, nói rằng hôm nay phu nhân vào cung thăm nương nương sẽ dẫn theo Nhị cô nương cùng đi.

Nàng và nương nương đều đoán được dụng ý của phủ. Đúng là trong phủ thương yêu nương nương, nhưng hiện tại nương nương đang bệnh nặng, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, chỉ chớp mắt đã gấp rút đưa thứ nữ có huyết thống Thai gia tiến cung, mục đích dĩ nhiên là vì nghiệp lớn Hoàng tự.

Nhưng Phù Tuyết đi theo nương nương đã lâu, hiểu rõ tấm lòng nương nương dành cho Hoàng thượng. Chủ tớ hai người vốn nghĩ rằng với sự thương yêu của phủ dành cho nương nương, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển. Thế nhưng hôm nay, khi trông thấy dung mạo Nhị cô nương, nàng biết rõ—Nhị cô nương nhất định sẽ vào cung.

Nghĩ vậy, sắc mặt Phù Tuyết dần trở nên cứng ngắc. Nàng không biểu lộ ra ngoài, vẫn như thường lệ dẫn phu nhân cùng Nhị cô nương tiến cung.

Chỉ là, trên suốt đoạn đường, trong lòng nàng nặng trĩu, ánh mắt vô thức đặt lên người nữ tử kia.

Lúc tới đây, Thai phu nhân vẫn luôn lo lắng, vốn định hỏi thăm bệnh tình của nương nương, nhưng khi trông thấy sắc mặt Phù Tuyết, bà không khỏi lộ vẻ áy náy. Bà hiểu rõ dụng ý của phủ, liếc nhìn nữ nhi bên cạnh, lòng chợt dâng lên một nỗi hoảng hốt lẫn xa lạ.

Thai Am Yểu là con gái út của bà, nhưng từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, bệnh tật liên miên. Sau này, khi phu quân bị điều động đi nhậm chức, bất đắc dĩ bà phải gửi con gái út về nhà mẹ đẻ để dưỡng bệnh.

Về sau, vì bệnh trạng của nữ nhi kéo dài, sức khỏe không chịu nổi việc di chuyển đường xa, ban đầu còn lo lắng, nhưng lâu dần cũng thành quen. Dù sao ngoài nàng ra, bà còn có trưởng nữ cùng nhi tử, một khi tình cảm bị san sẻ, tự nhiên sẽ có bên thừa bên thiếu. Tiểu nữ nhi này đã xa cách bà hơn mười năm, việc bị bà lãng quên cũng là điều khó tránh khỏi.

Nếu không phải vì trưởng nữ xảy ra chuyện, bà suýt nữa đã quên mất bản thân còn một nữ nhi ở Cù Châu xa xôi, thậm chí, đứa trẻ đó nay đã đến tuổi cập kê từ lâu.

Thai phu nhân cảm thấy hổ thẹn, nhất thời không biết nên đối mặt với ai.

Dĩ nhiên, Thai Am Yểu có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh. Dù là sự lo lắng của Phù Tuyết hay nỗi áy náy của Thai phu nhân, nàng đều coi như không thấy. Nàng chỉ chuyên tâm nhìn xuống con đường dưới chân mình. Đường đi lát đá cuội hơi gập ghềnh, nàng mới đến kinh thành hôm qua, y phục và giày đều do người trong phủ chuẩn bị.

Y phục cũng không đến nỗi nào, chỉ là hơi rộng so với nàng, may nhờ có áo khoác ngoài che đi nên không dễ nhận ra. Hơn nữa, khi gió thổi, tà áo tung bay, càng tôn lên vòng eo thon thả. Chỉ có điều đôi giày thêu không vừa chân, mỗi bước đi nàng phải bước thật vững để tránh bị té ngã.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay mái tóc đen dài, vài sợi dính bên môi, hơi khó chịu. Hàng mày nàng khẽ chau lại.

Đột nhiên, từ xa vọng đến một tràng âm thanh.

Sắc mặt Phù Tuyết lập tức trở nên cung kính, Thai phu nhân cũng nín thở lui sang một bên. Thai Am Yểu chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ. Nàng chậm chạp nhớ lại bài học lễ nghi được dạy sơ qua ở Thai phủ hôm qua, rụt rè bước lui, học theo Thai phu nhân, quỳ xuống đất, cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

Váy mùa hè rất mỏng, chỉ có hai lớp, quỳ trên đường đá cuội khiến đầu gối nàng hơi đau.

Thai Am Yểu rũ mắt, lặng lẽ quỳ ở đó.

Khi loan giá chuyển hướng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Thời Cẩn Sơ chính là dáng hình nữ tử tóc đen mày thanh, khẽ chau mày vì sợi tóc vướng trên ngón tay mảnh khảnh. Một đen một trắng, màu sắc tương phản rõ rệt. Hai gò má nàng càng lúc càng trắng, rõ ràng có chút trì độn, lúc quỳ còn chậm hơn nửa nhịp. Cả người nàng trầm tĩnh, dường như có phần quá mức khiêm nhường.

Thời Cẩn Sơ nhận ra Phù Tuyết, cũng nhận ra Thai phu nhân. Nghi trượng vừa dừng lại, từ loan giá vang lên giọng nói trầm ổn:

"Phu nhân, mời đứng dậy."

Những người quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu, nên không ai biết ánh mắt hắn dừng lại ở đâu. Hôm nay gió nhẹ, lay động tà váy Thai Am Yểu, khiến nàng có chút xốc xếch. Đôi mắt hạnh thoáng vẻ mơ màng lẫn ngơ ngác, nàng vội vàng giữ lấy tà váy, không dám ngước lên. Thân hình nàng gầy yếu đến mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn bay nàng đi.

Cảnh tượng này khiến Thời Cẩn Sơ bất giác nghĩ đến một câu—Yếu không thể ra gió.

Quả thật, câu này rất hợp để hình dung nàng.

Nghi trượng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời đi. Thai Am Yểu cùng đoàn người cũng đứng dậy.

Có lẽ do Hoàng thượng không hỏi gì về Thai Am Yểu, cũng không bộc lộ điều gì đặc biệt đối với nàng, Phù Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng liếc nhìn Nhị cô nương, tự thấy bản thân lo lắng quá mức.

Hoàng thượng là ai chứ? Mỹ nhân hắn gặp còn không đếm xuể, sao có thể dao động chỉ vì nhan sắc của một nữ tử?

Phù Tuyết điều chỉnh tâm trạng, đoạn đường còn lại cũng thả lỏng hơn nhiều. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nàng khẽ nhắc nhở:

"Quy củ trong cung rất nghiêm, nếu Nhị cô nương gặp tình huống tương tự, nhất định phải phản ứng nhanh hơn."

Phù Tuyết liếc nhìn Nhị cô nương, trong lời nói vừa mang ý chỉ điểm, vừa hàm chứa một chút khuyên răn, như muốn nhắc nhở nàng nên biết khó mà lui. Dẫu sao, chốn cung cấm chưa bao giờ là nơi dễ dàng.

Nàng từng nghe nói về tình trạng sức khỏe của Nhị cô nương, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, chỉ cần nhìn qua cũng thấy được thân thể nàng mong manh yếu ớt. Trong lòng vừa lo lắng thay nương nương, lại vừa không khỏi thổn thức—sở hữu dung mạo khuynh thành nhưng lại có một thân thể vô dụng, vậy thì có ích gì đây?

Thai Am Yểu nhận ra sự thương tiếc ẩn sâu trong ánh mắt Phù Tuyết, chỉ lặng lẽ cụp mắt, chẳng nói lời nào.

Khi sắp rẽ sang hướng khác, nàng bất giác khẽ quay đầu nhìn lại.

Những người khác có lẽ không chú ý đến ánh mắt của Thời Cẩn Sơ, nhưng với bản tính nhạy cảm vốn có, nàng dễ dàng nhận ra tầm nhìn kia đang đặt lên mình.

Thai Am Yểu bước theo mẫu thân và Phù Tuyết đi về phía cung Tốc Hòa, trong đầu nhớ lại những kỳ vọng sáng tỏ lẫn ngấm ngầm của người trong phủ vào ngày hôm qua.

Vào cung tranh sủng thay tỷ tỷ sao?

Nàng dời mắt, khóe môi nhẹ mím. Khi đôi mắt hạnh một lần nữa rũ xuống, sự dịu dàng trong ánh nhìn đã hoàn toàn tan biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play