Thời Cẩn Sơ trong lúc nhất thời không thể trả lời được câu hỏi ấy.
Dừng lại một chút, giọng nói của Thời Cẩn Sơ mới nhẹ nhàng vang lên:
“Có biết cưỡi ngựa không?”
Một tay hắn vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, với tư thế hai người lúc này, hắn chỉ có thể hạ tầm mắt nhìn nàng từ dưới lên. Nhưng điều đó chẳng khiến hắn bận lòng. Góc độ này làm nàng trông ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, nhất là khi nàng ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt long lanh như ngập tràn hình bóng của hắn.
Thai Am Yểu cắn môi dưới, khẽ lắc đầu: “Tần thiếp ở Cù Châu ít khi ra ngoài, mợ lo lắng cho sức khỏe tần thiếp nên không để tần thiếp học những thứ này.”
Nàng từng ốm nặng khi còn nhỏ, thường xuyên phải nằm trên giường. Người thân trong gia đình không muốn đến gần, còn cha nàng lại liên tiếp được thăng quan tiến chức. Mợ gia sợ nàng thực sự gặp chuyện không hay, nên cũng không dám để nàng thử sức với bất kỳ điều gì nguy hiểm.
Giọng nàng rất nhỏ, nhưng nếu lắng nghe kỹ sẽ nhận ra chút cô đơn trong đó. Thời Cẩn Sơ cũng nhớ tới bệnh tình của nàng, khóe môi hắn khẽ giãn ra thành một nụ cười nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play