*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hằng năm Lâm Vãn Sương đều thường xuyên lui tới Lạc Dương và Tô Hàng, ngay cả những châu phía nam như Tuyền Châu, Giang Thành hay Nhạc Dương cũng từng được nàng đặt chân ghé tới. Nàng ngẩng đầu nhìn dãy núi mùa đông đìu hiu đôi bờ rồi chuyển tầm mắt, dừng trên mạng che mặt của Thi Yến Vi, dịu dàng nói: “Hôm nay đã là mồng mười chín tháng chạp, theo ta đoán thì trưa ngày hai mươi ba, thể nào cũng phải đến nơi rồi.”

Thi Yến Vi nghe vậy, hai tay đang hơ trên chậu than liền khựng lại, mỉm cười trêu đùa: “Nhị nương khẳng định chắc nịch thế này hẳn đã tính trước rồi, dọc đường đi phải nắm rõ phong cảnh ven đường trong lòng thì mới biết thuyền hiện đang ở đâu, khi nào sẽ đến Lạc Dương.”

Nàng vừa dứt lời, Lâm Vãn Sương đã cong nhẹ khóe môi, nhìn sóng bạc lăn tăn cùng bóng trăng chìm nổi trên mặt nước, nhẹ nhàng ngâm một câu thơ: “Trương Nhược Hư từng viết thế này: Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, đãn kiến trường giang tống lưu thủy. [1] Tam nương nghĩ xem, ánh trăng trên cao đến cùng đang đợi người phương nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play