Trần Nhị Cẩu chạy đi rồi, Trịnh Vân lập tức tháo đai lưng cột tay chân của Ninh Khải, sau đó ôm chặt lấy cậu vào lòng.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, A Khải… Ta đáng ra phải sớm đến khi thấy em không có ở nhà. Ta…” Trịnh Vân siết chặt vòng tay, giọng đầy đau lòng và tự trách. Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi và không nỡ buông Ninh Khải ra.

“Trịnh Vân, không phải lỗi của ngươi. May mà ngươi đến kịp lúc. Ta không sao.” Ninh Khải cũng ôm lấy Trịnh Vân an ủi. Lúc Trịnh Vân xuất hiện, cậu cảm giác như ông trời nghe được lời cầu cứu của mình và đã đưa hắn đến. Nhưng cho đến giờ, khi nghĩ lại cậu vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy. Ninh Khải không rõ đã bao lâu trôi qua—có lẽ là một khoảng dài, cũng có lẽ chỉ là thoáng chốc. Đến khi cánh tay bắt đầu mỏi, cậu mới khẽ đẩy Trịnh Vân ra hiệu rằng đã đủ rồi.
“Ta thật không nên tha cho hắn. Đáng lẽ phải đánh thêm một trận nữa!” Trịnh Vân buông tay ra nhưng khi nhìn thấy quần áo của Ninh Khải xộc xệch, dây đai lỏng lẻo, suýt nữa bị tuột, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên như ngọn lửa cháy lan.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play