Đầu của Thẩm Kỳ Ngộ vùi vào trong hõm vai cô, thanh âm khàn đục: “Có phải là lúc anh về nước không? Rốt cuộc em đã suy nghĩ gì?” Nói đến lời cuối cùng, thanh âm của anh dường như đã biến thành bất lực cùng mệt mỏi, “Thẩm Trường Mi, anh không phải không có em là không sống được đâu!”
Căn phòng tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Trường Mi khịt mũi, cố gắng chặn không cho nước mắt chảy ra nữa: “Vậy sao? Khéo lắm, em cũng không phải không có anh là không sống được đâu!” Cô cắn răng nói ra lời giận dỗi sau cuối, nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái chút nào.
Bao nhiêu năm nay ở trước mặt anh Thẩm Trường Mi lúc nào cũng dựng ngược những chiếc gai sắc nhọn của mình lên, không bao giờ chịu nhượng bộ, điều này dường như đã trở thành một thói quen, hoặc là từ tận đáy lòng cô vẫn luôn cho rằng bất kể cô có thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không bỏ mặc cô.
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, nụ cười này lọt vào tai Thẩm Trường Mi trở nên châm biếm một cách khác thường.
Thẩm Kỳ Ngộ ngẩng mặt lên, yên lặng nhìn cô, trong mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào, hồi lâu anh mới cười khẩy một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Cửa bên ngoài ‘rầm’ một tiếng, cả căn phòng lại chìm vào yên lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT