Sau khi Lâm Hoa đi khỏi phòng hội nghị, Trình Phong lập tức giao việc cho Điền Dương: “Bảo người để ý tới hành tung của Lâm Hoa.”
“Anh nghi ngờ Lâm Hoa sao?” Gia Dật đang đắm chìm trong vụ án, giờ phút này đã quên mất mâu thuẫn với Trình Phong, chỉ muốn thảo luận rõ ràng tình tiết vụ án.
“Cô có quan điểm khác sao?”
“Tất nhiên rồi.” Không giấu giếm cách nhìn của bản thân, Gia Dật nói ra phán đoán trong lòng mình: “Thứ nhất, tôi cảm thấy Lâm Hoa không hề hay biết chuyện yêu đương giữa Lâm Lệ Lệ và Tư Mã Bình, nếu không thì, trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, huyết áp của ông ấy sẽ không tăng cao, tâm tình kích động thành bộ dạng đó. Cứ coi như thái độ, tình cảm của con người là thứ có thể ngụy trang đi, thế nhưng, huyết áp là do chịu sự khống chế của tâm trạng! Nếu trước đây ông ấy không hề hay biết, vậy thì không thể rắp tâm mưu sát được. Thứ hai, Lâm Hoa thuộc tuýp người có tính cách khá cục cằn. Nếu loại người này mà phạm tội thì thủ đoạn được lựa chọn thông thường sẽ khá đơn giản, trong khi phương thức mà Tư Mã Bình bị hại lại không phù hợp với đặc điểm tính cách mà Lâm Hoa đã thể hiện ra.”
“Nhưng, khi Lâm Lệ Lệ được hỏi về việc bố cô ta có biết mối quan hệ giữa cô ta và Tư Mã Bình không, cô ta cực kỳ lo sợ, chẳng lẽ điều này không thể nói rõ được điều gì sao?” Điền Dương đặt ra câu hỏi.
“Tôi cảm thấy, sự căng thẳng của Lâm Lệ Lệ là vì sự ngăn cản do tính cách bấy lâu nay của Lâm Hoa. Có thể nhìn ra được từ cuộc hội thoại lúc nãy, Lâm Hoa vẫn ôm ấp vết thương lòng mà người vợ phản bội để lại, cho nên mặc dù thường ngày yêu chiều Lâm Lệ Lệ là thế, nhưng liên quan đến vấn đề quan hệ nam nữ, ông ấy lập tức trở nên như nghênh chiến với kẻ địch. Chắc chắn Lâm Lệ Lệ đã chịu đủ nỗi khổ sở trên phương diện này rồi, cho nên ban nãy cô ta mới tim đập chân run như thế.” Vừa nói, Gia Dật vừa nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, tôi vẫn cảm thấy Lâm Lệ Lệ có chút kỳ lạ. Lúc cô ta nhìn thấy nét chữ phía sau bức ảnh, rõ ràng có suy đoán về người viết chữ, hơn nữa, dựa vào giọng điệu đột ngột lên cao khi cô ta bác bỏ hoài nghi của Trình Phong, cộng với câu hỏi ngược lại, đều là những biểu hiện giấu đầu hở đuôi. Tôi cảm thấy, cô ta biết người đe dọa Tư Mã Bình là ai, hoặc có thể cũng không phải hoàn toàn không đoán ra được.”
“Đỉnh!” Điền Dương bật ngón cái thả like với Gia Dật: “Được đó Gia Dật à! Đúng là không uổng công nghiên cứu tâm lý học tội phạm, một nét biểu cảm, một câu nói cũng không lọt qua mắt cô được!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play