1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314
Nhưng Đào Hành Tung chỉ cười nhẹ, nói: “Mấy người giàu có ở đỉnh cao chẳng thiếu gì cả, điều duy nhất họ tiếc nuối chính là cuộc đời ngắn ngủi. Vậy theo cậu, sự cám dỗ này có đủ lớn không?” Đào Hành Tung khẽ cất lời, nhưng Hứa Tư Niên vẫn muốn phản bác: Sống mãi có gì hay chứ? Đến lúc mọi người đều đã đi hết, chỉ còn mỗi mình anh ở lại trên đời thì có ích gì? Tuy vậy, cậu vừa há miệng định nói nhưng lại thôi. Đúng là Đào Hành Tung nói không sai. Trong giới của bọn họ, kiểu người như vậy không phải là không có. Thậm chí có thể nói kiểu người này còn rất nhiều. Vì thế, thái độ của những người bên dưới cũng không khó hiểu. Đới Vũ Ninh đứng bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị, nhìn xuống dưới sàn đấu giá. “Có vẻ như chúng ta đã đoán sai. Có người cố ý tung tin để thổi giá món đồ này.” Đường Khê vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Cố Hành Chu đứng cạnh cô giờ đây cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Hắn biết món đồ này là của mẹ Đường Khê để lại trước khi qua đời, và nó có mối liên hệ sâu sắc với cô. Vì vậy, cô nhất định phải giành được món đồ này, không có lựa chọn nào khác. Cố Hành Chu nhìn hàng chân mày nhíu chặt của Đường Khê, tưởng rằng cô đang lo lắng về chuyện tiền bạc. Khóe môi hắn khẽ cong lên, đây chính là lúc hắn thể hiện bản thân. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay cô, giọng nói ôn hòa vang lên: “Cứ mạnh dạn ra giá, tôi sẽ trả. Bao nhiêu cũng được.” Dù giọng hắn không lớn, nhưng trong căn phòng im lặng, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một. Chuyện này… cái này đúng là... Giàu nứt đố đổ vách rồi! Mọi người mở to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Cố Hành Chu và Đường Khê. Ngay sau đó, họ đồng loạt nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi giả vờ ho nhẹ để che giấu phản ứng của mình. Đường Khê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hành Chu, trong khoảnh khắc, cô ngẩn người. “Anh biết mình đang nói gì không? Với tốc độ này, giá của viên đá có thể sẽ lên đến hàng trăm triệu.” Cố Hành Chu không thực sự hiểu rõ giá trị tiền tệ của thời đại này, nhưng chỉ cần là thứ Đường Khê muốn thì hắn sẽ đưa cho cô bằng mọi giá. Đối với hắn thì tiền chẳng qua chỉ là những con số. “Cô quên rồi à? Tài sản của tôi có thể sánh bằng cả một quốc gia mà.” Cố Hành Chu khẽ cười. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ mình lại nói ra câu đó. Nhưng chỉ cần là thứ Đường Khê muốn, dù là cả một quốc gia thì hắn cũng sẵn sàng trao cho cô. Vì thế, số tiền trăm triệu thật sự chẳng đáng gì. Hắn biết mình hoàn toàn có khả năng chi trả. Đường Khê chăm chú nhìn hắn vài giây, rồi bất giác bật cười. Nếu hắn đã nói như vậy thì cô cũng không cần phải khách sáo nữa. Cố Hành Chu không hề hay biết rằng vừa rồi Đường Khê đang nghĩ xem ai trong đám người này đã lan truyền tin đồn. Rất có khả năng mục tiêu chính là cô, thế mà lại bị Cố Hành Chu hiểu nhầm thành cô đang hết tiền. Thật oan ức! Dù sao giờ đây cô cũng là một “phú bà” có của ăn của để, lại đầu tư vào bao nhiêu ngành nghề. Nhưng nghĩ kỹ, như vậy cũng tốt. Số vốn lưu động hiện tại của cô có lẽ không đủ, có sự giúp đỡ của Cố Hành Chu thì cô lại càng thêm tự tin. Sau này về nước, chỉ cần bán vài món đồ cổ là có thể trả lại hắn. Đường Khê và Đới Vũ Ninh nhìn xuống hiện trường đấu giá ngày càng căng thẳng. Đường Khê bắt đầu giơ bảng, một lần tăng thêm hẳn 500 vạn. “Hiện tại, số 08 từ phòng VIP đã ra giá tăng thêm 500 vạn, nâng tổng giá trị lên 4000 vạn. Còn ai muốn tăng giá nữa không?” Những người phía dưới không tỏ vẻ gì đặc biệt. Nhiều phòng VIP khác cũng đã tham gia đấu giá. Hơn nữa, tất cả đều tăng giá theo mấy trăm vạn một, đúng với giá trị của món đồ. Dù sao đây cũng là món đồ liên quan đến “trường sinh bất lão”, đâu phải thứ dễ dàng sở hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314